Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 376:

Chương 376:Chương 376:
Chương 376:
Nghe vậy, Tô Vân Thiều quay đầu lại nhìn, cũng không hề hoảng hốt một chút nào mà lấy di động ra gọi.
Sau một hồi chuông, Tô Y Y liền bắt máy: "Chị?"
"Em đang ở đâu?"
"Bọn Tần Giản biết chị tới trạm cứu hộ nên nói muốn tới đây cùng chung vui, em đang đứng ở cửa chờ họ tới." Đương nhiên, nguyên nhân chính là: Bọn họ muốn nhìn xem chàng hoàng tử lai nhỏ bé là vị dũng sĩ nào mà dám tranh đoạt bạn gái với cả Diêm Vương.
"Ừ, cần thận."
"Vâng." Sau khi cúp điện thoại, Tô Vân Thiều rất tự nhiên mà hỏi Trác Kinh Luân: "Anh có thể cho em phương thức liên lạc của anh không, nếu không, nhỡ anh đi lạc thì em lại không biết cách đi tìm anh."
Trác Kinh Luân dở khóc dở cười: "Anh đã lớn như vậy rồi sao còn đi lạc được chứ?”
Nói thì nói vậy, cuối cùng anh ta vẫn đưa số liên lạc, số điện thoại và cả Wechat cho cô hết.
Tô Vân Thiều làm trò trước mặt Trác Kinh Luân, ghi lại đầy đủ tên họ của anh ta, sau đó cô làm như đột nhiên nhớ ra mà hỏi một câu: "Sinh nhật của anh là vào khi nào? Để em xem có cần phải chuẩn bị quà sinh nhật sớm một chút hay không.”
"Ha ha..." Trác Kinh Luân cười lớn, khi anh ta cười rộ lên, cả gương mặt không còn cảm giác quá giống như con lai nữa, cả những cảm xúc u buôn lúc trước cũng biến mắt không còn một chút tăm hơi nào.
Anh ta nói ra ngày tháng năm sinh với cô, Anh và Húc Dương cùng tuổi, nên không cần năm đâu nhỉ."
"Không cần." Tô Vân Thiều vẫn làm trò trước mặt Trác Kinh Luân như cũ, viết ngày sinh nhật vào ngay sau tên gợi nhớ của anh ta, cũng nhân tiện giải thích,"Bạn bè của em nhiều quá, có một số việc dễ bị quên mất, cho nên em ghi luôn vào như vậy thì tiện hơn nhiều."
Trác Kinh Luân giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh."
Tô Vân Thiều lại hỏi: "Em hay điêu khắc ngọc thạch và gỗ, có nhiều lúc tặng quà sinh nhật em đều tặng luôn tượng ngọc hoặc tượng gỗ, anh sinh ra vào buổi sáng, trưa hay chiều vậy? Em có thể xem tình hình mà trang trí thêm vào đó một ông mặt trời hoặc một ông trăng.”
Hỏi đến câu "Sinh ra vào buổi sáng, trưa, hay chiều", Tô Vân Thiều để ý thấy nụ cười của Trác Kinh Luân cứng lại. Trước khi hỏi câu này cô đã hỏi rất nhiều câu hỏi đệm rồi, cũng không hỏi đột ngột, Trác Kinh Luân không thể nhận ra được ý đồ thật sự của cô dau.
Trac Kinh Luân cười nhạt nói: "Húc Dương sinh ra vào lúc mặt trời lên cao, cho nên mới lấy tên là "Dương" ( có nghĩa là mặt trời ), tính từ thời điểm mặt trời mọc lên ở hướng đông, còn anh sinh ra vào lúc mặt trăng đã lên cao, cho nên trong tên mới có chữ "Luân” ( có nghĩa là bánh xe ), trăng tròn như bánh xe.”
Tô Vân Thiều: 22?
"Không phải là chữ Kinh Luân trong đầy bụng Kinh Luân sao? Em còn tưởng do chú Trác quá kỳ vọng vào anh."
"Đúng, mà cũng không đúng." Trác Kinh Luân giải thích,”Trước kia tên của anh đúng là theo nghĩa trăng tròn như bánh xe, nhưng lúc nhỏ sau một lần anh bị bệnh nặng, mẹ anh nói hai chữ "Kinh Luân” ( tên này có nghĩa là bánh xe, trong Phật giáo có quan niệm bánh xe luân hồi ) có nghĩa là đã trải qua luân hồi, ý nghĩa không may mắn nên anh mới bị bệnh, từ đó trở đi hai chữ Kinh Luân trong tên của anh mới được đổi thành Kinh Luân trong một bụng Kinh Luân.”
Lúc nhỏ bị bệnh nặng hẳn là ngọn nguồn của tướng mặt chết yêu đây mà.
Theo lý mà nói, nếu có thể chữa khỏi chứng bệnh, sẽ không xuất hiện tướng mặt chết yêu, càng không thể sau khi khỏi bệnh đến năm hai mươi mốt tuổi mà tướng mặt ấy còn chưa biến mắt. T6 Van Thieu v6 cung to mo quá trình chữa bệnh của anh ta lúc còn nhỏ, nhưng cố gắng không truy hỏi nữa, chỉ vờ như không có gì mà nói: "Những cái đó đều là quan niệm mê tín dị đoan, không thể tin được."
Các bạn nhỏ vừa tới nơi: 222
Cậu vốn là ông lớn trong Huyền môn, bắt ma diệt quỷ, vậy mà lại đi đầu trong phong trào chống lại tư tưởng mê tín dị đoan222
Trác Kinh Luân đầu tiên là dùng sức gật đầu, đồng ý với cách nói của Tô Vân Thiều, nhưng sau đó lại hơi do dự một chút: "Nhưng mà sau khi anh sửa tên thì đúng là không bị bệnh tật gì nữa, cho nên chắc là có một số chuyện vẫn phải tin... Nhỉ?" Tô Van Thiều: "... Lời này của anh không nên thuyết phục chính bản thân anh trước, sau đó mới dùng để thuyết phục em sao?"
Trác Kinh Luân cười: "Không có việc gì đâu, người khác cũng sẽ không xui xẻo giống anh, sinh bệnh, mà chẳng có dấu hiệu gì, mà một khi bị bệnh là kéo dài nhiều năm liền."
Đương sự tự mình mở ra đề tài, Tô Vân Thieu cầu còn không được, cô bày ra biểu cảm nghi ngờ rất phù hợp với hoàn cảnh.
"Rốt cuộc anh bị bệnh gì? Không có dấu hiệu, nghiêm trọng như vậy sao?”
Nghe thế, các bạn nhỏ yên lặng mà trốn đi, dựng lỗ tai lên nghe lén. Trác Kinh Luân lắc đầu: "Anh cũng chẳng rõ nữa, lúc bị bệnh anh luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, không tỉnh táo, sau khi khỏi bệnh cũng quên đi rất nhiều chuyện. Hỏi ba mẹ thì họ chỉ nói hết bệnh là được rồi, sau này sẽ không bị tái lại nữa, bảo anh không cần nghĩ nhiều làm gì."
Tô Vân Thiều càng nghe càng hồ đồ, thử dò hỏi: "Sao em cứ cảm thấy căn bệnh của anh có điểm nào đó rất kỳ lạ nhỉ? Liệu có phải trong lúc không cần thận đã trúng phải loại độc gì mà không màu không mùi khiến người ta khó phát hiện ra để điều trị không, cho nên anh mới bị bệnh nhiều năm như vậy? Trong tiểu thuyết và kịch bản phim truyền hình cũng có nhắc tới loại này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận