Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 887:

Chương 887:Chương 887:
Chuong 887:
Trừ khi có lý do để không ký, chẳng hạn... nếu Mã Cảnh Huy ký vào khế ước thì sẽ làm lộ ra điều gì đó.
Hoặc, Mã Cảnh Huy là một cái bẫy được người nọ gửi tới, chỉ chờ người nào phát hiện ra vấn đề của thẳm mỹ viện Hương Nhã thì rập bẫy thôi.
Cá nhân Tô Vân Thiều càng tin vào suy đoán sau hơn, bởi vì cô đã thực sự ký khế ước với Mã Cảnh Huy để anh ta làm quỷ sai của mình, nhưng sau đó vẫn không phát hiện ra điều gì bất ổn cả.
Nghĩ đến đây, cô cũng phần nào hiểu được tại sao người đàn ông đó lại để lộ mặt mình trước Mã Cảnh Huy, hẳn là vì muốn dựa vào anh ta để mọi người nhận định Phương Hữu Đức chính là ông chủ Phương của thẩm mỹ viện, phải không?
Để chắc chắn hơn, chị gái nhỏ ở quây lễ tân kia có lẽ cũng là bằng chứng mạnh mẽ chống lại Phương Hữu Đức chăng?
Chỉ có điều, người nọ vòng vo tam quốc như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, vì sao lại muốn nhằm vào Phương Hữu Đức?
Bách Hiểu Thử ôm móng vuốt, mặt chuột trở nên thâm trầm: “Theo tình báo tôi thu được trước mắt, Phương Hữu Đức không giống như loại người sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng chẳng lẽ trên đời này lại có hai người có vẻ bề ngoài giống nhau như anh em sinh đôi cùng trứng thế sao? Hay là, lại xuất hiện thêm một tên cặn bã trong Huyền môn thích dùng gương mặt của người khác để làm chuyện xấu như Tào Kỳ?"
Đào Yêu nhắc nhở: "Ngoại trừ hai khả năng mà anh vừa nói tới, còn có ảo trận. Năng lực có yếu một chút cũng không sao, chỉ cần có thể bố trí xung quanh mình một tầng ảo trận, cũng đủ để người khác nhận nhằm anh là Phương Hữu Đức rồi."
Khi còn ở thôn Cổ, Thiện Nhi và Ngạc Nhi từng chịu ơn tình của Phương Hữu Đức, cho nên hai cô bé có chút thiện cảm với anh ta, không cảm thấy anh ta sẽ là loại người xấu xa như vậy.
Ngạc Nhi: "Anh ta không phải là người kế thừa của một môn phái sao? Chỉ cần đối chiếu một chút hành tung và thời gian xuất hiện của ông chủ Phương tại thẩm mỹ viện với Phương Hữu Đức, vậy chẳng phải chúng ta rất nhanh sẽ có kết quả rồi sao?"
Một người không có khả năng có thể xuất hiện đồng thời ở hai nơi, cho nên chỉ cần tìm được một điểm không hợp lý, là có thể chứng minh sự trong sạch của Phương Hữu Đức.
Mã Cảnh Huy suy nghĩ: "Lần gần đây nhất ông chủ Phương tới thâm mỹ viện là một tháng trước, còn ngày giờ cụ thể thì phải tới phòng điều khiển kiểm tra, hoặc là hỏi chị gái lễ tân kia một chút. Tuy ông chủ Phương không tới thẩm mỹ viện thường xuyên, nhưng lần nào tới cũng tỏ ra thân thiết với chị gái đó, cho nên cô ta hẳn là người rõ nhất."
Tính toán thời gian, từ lúc Phương Hữu Đức tham gia vào đại hội Huyền môn đến nay cũng được gần một tháng, cho nên không thể dùng cách này để đưa ra phán đoán được.
Nếu đối phương thật sự bày ra một cái bẫy như vậy để hãm hại và bôi nhọ Phương Hữu Đức, e rằng người nọ sẽ không dễ dàng để lại sơ hở cho người ta tìm kiếm, cần phải tốn chút thời gian và công sức để điều tra.
Nếu là trước đây thì đúng là sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng bây giờ đã có Bách Hiểu Thử có đầy đủ tin tức ở đây, có thể cải thiện hiệu suất rất nhiều.
Tô Vân Thiều cảm ơn Bách Hiểu Thử: "Làm phiền anh rồi."
"Việc nhỏ thôi." Bách Hiểu Thử thờ ơ vẫy vẫy móng vuốt, bỗng nhiên anh ta nhớ tới một sự kiện,"Đúng rồi, không phải cô và đội phó Tần của đội điều tra hình sự thành phố có mối quan hệ rất tốt đó sao? Nếu để tôi mượn tên tuổi của anh ta, rồi tìm kiếm trên hệ thống của cảnh sát thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Tô Vân Thiều: "Không được, trước lúc bắt được Tào Kỳ, tôi không muốn liên lụy tới bọn họ."
Cảnh sát vốn chính là một nghề nghiệp có mức độ nguy hiểm cao, bùa bình an có thể chặn lại vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chứ không thể ngăn được người trong Huyền môn cố ý giết người.
Nếu không phải ở nhà có thể bảo vệ gia đình mình tốt hơn, e rằng Tào Kỳ sẽ nghĩ đến chuyện làm hại các bạn nhỏ của mình, Tô Vân Thiều vốn định muốn đi tới một nơi cách xa thành phố B để bày ra một cái bẫy dụ Tào Kỳ tới.
Bách Hiểu Thử có thể hiểu rõ được nỗi băn khoăn của Tô Vân Thiều,"Vậy thì để tôi tìm đàn em cùng điều tra, thời gian sẽ hơi lâu một chút, vì tương đối mất sức, cho nên kết quả có được cũng sẽ hơi chậm.”
Tô Vân Thiều: "Được." Nguyễn Mai giơ tay đặt câu hỏi: "Kỳ thật tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh từ rất lâu rồi, Bách Hiểu Thử, đám đàn em của anh là người do anh biến ra hay là tất cả những con chuột nhỏ sinh sống tại khắp các thành phố?"
Hắc hắc hắc... Nói đến vấn đề này, Bách Hiểu Thử đã không thấy mệt nhọc nữa.
Chú chuột hamster nhỏ tự hào ưỡn ngực, điệu đà hat mái tóc lưa thưa trên đầu: "Làm ăn buôn bán đương nhiên cần phải kỹ lưỡng một chút, điều đó rất cần thiết! Nơi mà những bé chuột nhỏ không tới được, không phải đều cần tới con người sao.”
Tất cả người, yêu, quỷ: "..." Cho nên cậu thật sự có đàn em là chuột à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận