Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 139:

Chương 139:Chương 139:
Chuong 139:
Bà lão hàng xóm cũng kể: "Bây giờ tính ra vẫn còn tốt chán. Hai năm trước, lúc cha mẹ chồng còn sống, con bé đó còn khổ hơn nữa kìa, thật sự là dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, sống còn mệt hơn cả lừa luôn đấy. Tổ dân phố cứ khuyên giải mãi, bởi ai cũng chẳng nhìn được, nhưng mà khuyên kiểu gì nó cũng không chịu ly hôn, nói là muốn nhẫn nhịn vì con.”
Bác gái hàng xóm tiếp lời: "Thanh niên trai tráng các cậu tương lai đừng có học theo cái loại đàn ông này nhé, đàn ông không có bản lĩnh mà còn đánh vợ mình thì chỉ xứng đáng xuống địa ngục thôi Hiện tại chúng tôi chỉ tiếc vì tên khốn đó giết người mà không bị phán tử hình, ông trời có mắt thì cho sét đánh trúng gã ta đi, đánh chết gã ta luôn càng tốt!"
Lúc bọn họ đang trò chuyện, gã đàn ông bạo lực gia đình lục tục xách mấy bình rượu về nhà.
Dáng người của tên này hơi béo, bụng bia, đầu trọc, gương mặt đỏ bừng bừng, vừa nhìn đã biết ngay là do say rượu trong thời gian dài.
Nhìn thấy có nhiều người trong khu dân cư đang vây quanh một chỗ như vậy, gã ta trợn trắng mắt, vừa uống rượu vừa chỉ cây dâu mắng cây hoè: "Ngày nào cũng lải nha lải nhải chuyện nhà này như thế kia, chuyện nhà kia như thế nọ, một đám bà tám vô liêm sỉ đáng ghét, sớm muộn gì cũng bị cắt lưỡi cho mà xeml"
Các bác hàng xóm tức giận đến xanh mặt, suýt nữa là xông lên tính số với gã ta rồi, nhưng người bên cạnh đã kịp thời giữ chân lại, nhỏ giọng khuyên: "Tên đó uống rượu vào là sẽ giết người, còn không bị ngồi tù nữa, chớ dại mà chọc vào gã ta.”
Ga đàn ông kia dường như nghe được những lời này, ngửa đầu cười ha ha càng kiêu ngạo hơn, cầm bình rượu rót rượu vào trong miệng.
"Ông đây bị bệnh tâm thần mà, nên giết người có phạm pháp đâu. Chúng mày ngon thì nhào vô đây, dám trêu ông hả, tao đâm chết chúng mày hết bây giờ!"
Ban ngày ban mặt, gã đàn ông bạo lực gia đình có vẻ đã uống không ít rượu, bước chân có chút lảo đảo, ánh mắt mơ màng, tròng mắt không có tiêu điểm.
"Cuộc đời này mấy thằng đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, tao đã từng giết người, không sợ cái đám vô dụng chúng mày! Một đám giết gà cũng không dám, ông đây cầm con dao lớn cỡ này, rẹt ret rẹt là có thể chém mười mấy nhát cho hai con đàn bà kia câm mồm rồi. Không đúng, là mấy chục nhát chứ ha ha ha ha..."
Gã đàn ông bạo lực gia đình coi bình rượu trong tay thành dao, không ngừng khua tay múa chân giữa không trung: "Hai con đàn bà kia trông vẻ ngoài cũng không tệ lắm, đáng tiếc, tao chưa được ngủ với tụi nó trước khi tụi nó chết. À mà không đúng, cũng chẳng có gì phải đáng tiếc cả. Đám sinh viên ấy mà, không biết đã bị bao nhiêu người chơi chán rồi, cũng có còn sạch sẽ gì nữa đâu...”
Những lời nói càn rỡ dơ bản phát ra từ miệng của gã ta, Tần Giản nghe được, gân xanh trên trán nổi hết lên. Nếu không phải có Câu Tử và Bách Tinh Thần giữ lại thì cậu ấy sớm đã xông lên đá người rồi.
Các bác hàng xóm nhiệt tình cũng sợ bọn họ tuổi trẻ khí thịnh sẽ xông lên đánh người, vội vàng can khuyên: "Các cậu không cần phải ngồi tù vì loại người cặn bã đó đâu, mau về đi, sớm muộn gì ông trời cũng sẽ trừng trị gã ta thôi"
Bởi vì chuyện đó, sau khi rời khỏi khu dân cư, sắc mặt của Cầu Tử rất khó coi.
Tần Giản thử thăm dò: "Tên đó đã kiêu ngạo đến vậy rồi, thật sự không thể bắt gã ta sao?"
Giọng nói của Cầu Tử phát ra từ giữa ke răng: "Ga ta có bệnh tâm thần!"
Ba chữ "bệnh tâm thần" này có thể ngang với một lá bùa hộ mệnh.
Cảnh sát chỉ phụ trách bắt người và thâm vắn, cuối cùng vẫn phải chuyển hồ sơ đến toà án. Tham phán phán quyết hành vi phạm tội, nhưng luật sư cứ bám lầy chuyện bị bệnh tâm thần này để tranh cãi, bọn họ quả thật cũng hết cách.
Bách Tinh Thần đề nghị: "Chúng ta đi điều tra thử xem là ai đã viết giám định tâm thần cho gã ta đi."
Tần Giản đáp: "Đúng vậy, tên bác sĩ đó hoặc bệnh viện đó chắc chắn có vấn đè!"
Cầu Tử không nói câu nào, trực tiếp lái xe đưa hai thiếu niên đến bệnh viện.
Cuối cùng là hệ thống tìm được Thai Quang.
Nó bị ràng buộc với Tô Y Y nên phạm vi sưu tầm tư liệu có phần hạn chế, nhưng góc nhìn của thượng de lúc nào cũng rộng lớn và thuận tiện hơn so với mắt thịt của người bình thường, ngoài ra còn có thể nhìn thấy những chỗ dễ bị người ta xem nhẹ nữa.
Sau khi tìm được, việc đầu tiên Tô Y Y làm là gọi điện thoại nói địa chỉ cho Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều và Bộc Tử Duyệt lập tức chạy đến.
Nhìn thấy vị trí Thai Quang của Ho Bình Bình, ba người đều đồng loạt trầm mặc.
Bạch Tử Duyệt không nghĩ ra nổi: "Tại sao nó lại muốn trốn trong quầy ướp lạnh của siêu thị vậy?
Khoé miệng của Tô Y Y run ray: "Có vẻ là do sợ nóng?" Tô Van Thiều không muốn nói nhiều, vươn tay thu Thai Quang vào trong một lá bùa: "Về bệnh viện thôi."
Bọn họ trở lại công ty luật gọi Nguyễn Mai lên xe, Tô Vân Thiều bóp nát âm khí đang bao trùm đôi mắt của hai người, không đợi họ hỏi đã lên tiếng trước: "Tôi sợ chị né tránh quỷ hồn sẽ gây ra tai nạn xe CO
Bộc Tử Duyệt: "..." Đừng nói, thật sự sẽ có khả năng đó.
Trên đường, Tô Vân Thiều gọi điện thoại cho Tần Sóc, giải thích tình trạng hiện tại của Hồ Bình Bình một cách đơn giản, nhanh chóng.
"Em muốn đi vào phòng chăm sóc đặc biệt giúp Thai Quang của luật sư Hồ trở về thân thể. Nhưng phòng chăm sóc đặc biệt một ngày chỉ có thể đi vào một lần, cần có anh hỗ trợ phối hợp với bệnh viện, về phần chú thím cũng cần anh hỗ trợ làm một chút công tác tư tưởng."
Tần Sóc không ngờ được Hồ Bình Bình còn có tật xấu ném hồn này. Một đồ vật quan trọng như thế mà còn ném đi, có thể tỉnh được mới là lạ ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận