Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 373:

Chương 373:Chương 373:
Chương 373:
Tô Vân Thiều: 【 Cho dù như vậy, mỗi năm chú ấy đều phải làm xét nghiệm ADN một lần, không phải là rất kỳ lạ hay sao? ]
Ba Tô: [ Đúng là rất kỳ lạ, chắc là chú ấy muốn để mình yên tâm hơn chăng? Nếu ba cũng có một đứa con trai, lúc nhỏ thì rất giống mình nhưng càng lớn lại càng giống người nước ngoài, nhất định trong lòng cũng không yên, đến ngủ cũng không ngon giấc nỗi. ]
Ba Tô: 【Van Vân, còn đừng kể cho mẹ con nghe câu vừa rồi nhé!]
Ba Tô chỉ là đang nói dựa trên quan điểm của một người đàn ông mà thôi bản nhân ông cũng không có ý gì, nhưng nếu như để mẹ Tô biết, rất dễ gây ra hiểu làm, dẫn tới mâu thuẫn gia đình.
Tô Vân Thiều hiểu rõ, cũng nhắc nhở ba mình: [ Không thì ba thu hồi tin nhắn đi? ]
Ba Tô lập tức thu hồi một tin nhắn về.
Ba Tô: 【 Gửi con một trái tim nhỏ xinh -]
Tô Vân Thiều phớt lờ cách trò chuyện kỳ lạ của ba Tô, cô còn đang mãi suy nghĩ về một chuyện: Chú Trác làm xét nghiệm ADN có nghĩa là Trác Kinh Luân chắc chắn không có phẫu thuật thẩm mỹ, vậy tại sao anh ta lại từ một người thuần chủng biến thành con lai được đây? Trước giờ cô chưa gặp qua chuyện quái lạ như vậy, cô cảm thấy mình cần phải đi xem mấy quyển album mà ba mẹ Tô đang cất giữ kia.
Nếu có thể từ tìm được tắm ảnh chụp sau khi Trác Kinh Luân sáu tuổi, hẳn là cô có thể tìm được một ít manh mối từ những thay đổi trên gương mặt của anh ta.
Hôm nay là thứ bảy, dì Hồng cố y chọn tới đây vào thứ sáu, chính là muốn tạo cơ hội để Tô Vân Thiều và Trác Kinh Luân ở bên nhau vào cuối tuần. Ban ngày cô còn phải đối phó với hai mẹ con nhà này, đành chờ đến buổi tối tìm cơ hội đi xem sau vậy.
Không bao lâu sau, mẹ Tô và di Hồng đã bàn xong hành trình hôm nay, gọi tài xế đến chuẩn bị xuất phát.
Dì Hồng mỉm cười nhìn về phía Tô Vân Thiều: "Vân Vân định đưa anh họ đi đâu chơi đây?”
"Di Hồng và anh họ Trác tới vội quá, tối qua con về nhà mới biết hai người đến, sau đó lại vì mệt quá mà ngủ thiếp đi, chưa kịp lên kế hoạch, hôm nay tới đâu thì hay đó đi ạ." Tô Vân Thiều bày ra sắc mặt rất bát lực.
Di Hồng: "..." Bà ta hoài nghi Tô Vân Thiều đang nói đểu mình, nhưng lại không có chứng cứ.
Mẹ Tô đã nghe thấy Tô Vân Thiều than mệt bao giờ? Bà cho rằng con gái thực sự rất mệt, nhưng vẫn cố chịu được sự mệt mỏi để dẫn khách đi dạo, lập tức cảm thấy đau lòng: "Không thì Vân Vân ở trong nhà nghỉ ngơi nhé? Để Y Y dẫn Kinh Luân đi dạo cũng như nhau thôi mà.”
Tô Y Y vui mừng khôn xiết, còn có cơ hội để quậy đục nước tốt thế này ư?
"Được ạ, con không mệt, con có thể dẫn anh họ Trác đi dạo."
Dì Hồng có thể vui được mới lạ đấy, chỉ là Tô Vân Thiều đã tỏ vẻ mệt mỏi, sao bà ta có thể nhất quyết bắt ép cô dẫn Trác Kinh Luân đi dạo phố được đây?
Nếu không, để Trác Kinh Luân ở lại nhỉ?
Tô Vân Thiều đột nhiên cười: "Mẹ, con không sao, hiếm lắm dì Hồng và anh họ Trác mới tới nhà mình được một lần, cho dù con có mệt cũng phải chăm sóc họ, buổi tối con nghỉ ngơi sớm một chút là được rồi!"
Mẹ Tô nghe vậy, cảm thấy con gái nói rất có lý, cũng liền gật đầu,Vậy tối nay Vân Vân nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút nhé!"
Sắp xếp ổn thoả xong, dì Hồng mới yên tâm ra ngoài cùng mẹ Tô.
Chân trước vừa mới bước ra cửa, chân sau Trác Kinh Luân đã nhận được tin nhắn của mẹ mình gửi tới 【 Biểu hiện cho cẩn thận! ]
Biểu hiện cái gì? Trác Kinh Luân thật sự không hiểu rốt cuộc mẹ mình đang nghĩ gi. Cả nhà họ Trác vốn ở nước ngoài, chủ yếu theo ngành y, mà nhà họ Tô chỉ được xem là con rắn đầu đàn trong phạm vi của thành phố B mà thôi, lại kinh doanh trong ngành xây dựng, hai ngành sản xuất này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, hai nhà Trác Tô còn cần liên hôn sao?
Nhưng cho dù không hiểu gì, Trác Kinh Luân cũng không muốn chọc mẹ mình nổi giận, đành phải trả lời: [ Vâng. ]
Ngoài miệng thì đồng ý, nhưng vừa bỏ di động xuống Trác Kinh Luân đã lập tức nói với Tô Vân Thiều: "Em họ Vân, sức khỏe quan trọng, nếu em mệt quá thì không cần đi với anh đâu, vừa hay anh còn một luận văn y học chưa xem qua, nhân cơ hội hôm nay anh sẽ xem cho xong."
Tô Vân Thiều có thể nhìn ra được Trác Kinh Luân thật sự không muốn ra ngoài cùng cô, cho nên ý tưởng xem mắt này hẳn là của một mình dì Hồng mà thôi.
"Thật không dám giấu, em có mở một trạm cứu trợ động vật tư nhân, mấy ngày nữa sẽ khai trường, anh họ Trác có tiện thì cùng qua di xem thử nhé?”
Tô Vân Thiều dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta: Nếu không, bị bắt thóp được anh bằng mặt không bằng lòng, sẽ rất khó giải thích với vị người lớn kia đấy.
Trác Kinh Luân: 山
Xác nhận được ý của cô qua ánh mắt, cả hai đều không có ý định muốn đi xem mắt, vậy không phải càng tốt hay sao?!
"Vậy phiền em họ Vân cho anh quá giang một đoạn.”
Tô Y Y thấy hai người bọn họ nói chuyện như sắp muốn đi ra ngoài, vội vàng tìm cảm giác tồn tại: "Em cũng đi!"
Tài xế trong nhà đã bị mẹ Tô gọi đi, ba Tô chẳng mấy khi được nghỉ ở nhà, làm sao họ có thể để ông ấy lái xe đưa đi được chứ, vì vậy Tô Vân Thiều đã gọi taxi, ba người đi bộ đến cổng tiểu khu rồi lên xe.
Đi tới trạm cứu hộ phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, Tô Y Y lướt qua vòng bạn bè, nhìn thấy bên dưới dòng trạng thái buổi sang minh dang co rat nhieu binh luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận