Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chuong 1237:

Chuong 1237:Chuong 1237:
Chuong 1237:
Không hiểu sao, ăng-ten trực giác trong lòng ba người Hằng Bình, Viên Chân, Tuệ Tâm lập tức dựng thẳng lên: Chắc chắn cô vẫn còn giấu diễm chuyện gì đó!
Và đó mới là nguyên nhân chính thúc đẩy Tô Vân Thiều chọn phái Thanh Sơn làm địa điểm thí nghiệm.
Nhưng nếu Tô Vân Thiều không nói rõ thì hẳn là bắt buộc phải che giấu, không thể để người khác biết rồi.
Cũng vì vậy mà ba người bọn họ chỉ nhớ kỹ chuyện này trong lòng, không có hỏi thêm.
Hằng Bình chuyển đề tài: "Chuyện đã tới bước này rồi, có cần tiến hành tiếp trận chung kết nữa không?"
Do Hằng Thuật vẫn còn nhìn chằm chằm vào bản đồ trận pháp kia nên ông ta quay sang hỏi Viên Chân.
Viên Chân cũng không biết, trên khuôn mặt từ bi nhiễm chút ưu sầu.
"Không cần nữa, vì người giành chiến thắng sẽ luôn là Hoa Hạ. Với uy lực từ roi sắm sét của Tô đạo hữu, dù có thi lại cũng vẫn giành hạng nhất thôi. Có điều khả năng cho thi lại bây giờ đang là năm mươi - năm mươi, trước mắt cứ lo nội dung và địa điểm tổ chức thi đấu cái đã."
Ban tổ chức không đặt hết hy vọng lên người Tô Van Thiều, trước đó họ cũng đã thu thập một số địa điểm và sự kiện phù hợp cho trận chung kết. Vấn đề là đã có vòng bán kết quá ư là xuất sắc đứng ngay phía trước nên giờ chẳng có cái nào đủ trình để đưa vào trận chung kết hết.
Nghe tới đây, Tô Vân Thiều bắt đầu hơi lo: "Tôi không có tìm được chỗ nào phù hợp đâu nhá."
Nội dung vòng bán kết và trận chung kết đều do cô quyết định, trùng hợp làm sao cái nào cũng có lợi cho cô cả.
Thế nên lần này, dù người khác không nghi ngờ thì cô cũng phải tránh hiềm nghi mới được.
Vốn dĩ Hằng Bình định bảo: "Sẽ không để cô quyết định nữa đâu." Song, sau khi nghĩ lại thì cũng không tìm ra được nơi nào phù hợp hết.
Quay đi quay lại vẫn phải hỏi Tô Vân Thiều: "... Diêm Vương bảo sao?"
Tô Vân Thiều cười ha hả: "Chẳng phải trận chung kết là do anh ấy quyết định hay sao?"
Sau khi sống lại, Diêm Vương đã thay đổi tính cách cũng như phong cách làm việc từ “giúp người có lý chứ không giúp người thân” thành "giúp người thân chứ không giúp người có lý", khiến cô nghỉ rằng liệu có phải Diêm Vương đã biết trước được chuyện gì không nên mới dâng hạng nhất tới tận miệng cho cô.
Nếu những địa điểm mà Diêm Vương đề cử để tổ chức trận chung kết mà ban tổ chức chọn dùng, cô lại không khéo nhận luôn giải nhất thì kiểu gì mấy lời bàn tán nghi ngờ cũng nối gót nhau kéo tới cho xem.
Nếu đã như thế thì chi bằng cô với Diêm Vương đừng tham dự còn hơn.
Hằng Bình và Viên Chân cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô, họ nói: "Vậy để bọn tôi thương lượng lại với các giám khảo khác rồi quyết định."
Đây cũng là dịp để chứng minh cho mọi người thấy rằng Hoa Hạ đứng nhất là danh xứng với thật, không thèm làm may chuyện mờ ám đây.
Kết thúc hội nghị, Tô Vân Thiều quay về nhà.
Lúc cô về nhà đã là đêm khuya, trăng treo cao trên không trung, ánh đèn trong sân được bật lên hết, sáng như ban ngày.
Trước mỗi cửa hoàng cung đều treo hai cái lồng đèn màu đỏ. Đám nhóc yêu quái cũng tự giác mang theo gậy huỳnh quang cùng với dạ minh châu khi đi lại trong hoàng cung. Mỗi lần chúng cử động lại tạo ra vô số vòng sáng, chúng cứ thế cười hi hi ha ha mà chơi trốn tìm, đi tới đâu là náo nhiệt tới đó.
Tô Y Y, Tần Giản cùng với nhóm Quỷ sai đã quét dọn xong cung điện toàn tro với bụi, giờ đang ngồi trên lan can ăn trái cây, sữa chua. Bách Tinh Thần thì ngồi trong Ngự thư phòng lật xem đống thư tịch được Trúc Thanh bảo quản ti mỉ. Ngọc Bạch Y thì tìm góc chụp cùng với bối cảnh để chụp ảnh tự sướng.
Ba Tô, Tô Húc Dương và Thời Luyện đang xới đất ngoài Ngự hoa viên, chỉ còn mỗi một góc sân nữa thôi. Vua người cá dẫn theo những người trong tộc mình ởi làm sạch nước hồ và đổ nước mới vào trong. Mẹ Tô cùng với Phan Tây Tây và Phan Bối Bối vội vàng kiểm kê lại đống hoa cỏ và cây xanh trong vườn, bàn nhau xem nên bố trí cung điện như thế nào. Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn cũng đến hỗ trợ.
Hoàng cung ngủ say cả ngàn năm dưới sa mạc nay lại tỏa sáng, sức sống bừng bừng, như thể đang muốn tuyên cáo với thế nhân rằng nữ đề - Vân đề - người thống nhất các quốc gia năm đó đã trở về.
Tô Vân Thiều nhìn người nhà và bạn bè bận rộn với công việc trước mặt, bỗng thấy chưa lúc nào cô muốn cảm ơn chuyện mình sống lại như lúc này.
Nếu như cô không sống lại lần nữa, người nhà và bạn bè của cô không chết thì cũng bị thương, tộc người cá cũng không biết sẽ đi đâu về đâu, chứ nào có kết cục viên mãn tốt đẹp như thế này?
"Lâu Cảnh, cảm ơn anh."
Diêm Vương với mùi hoa bỉ ngạn nhàn nhạt trên người ôm lấy eo Tô Vân Thiều từ đằng sau, gác cằm lên chỗ mà Lôi Long quấn lên hôm nay, hung hăng cọ qua cọ lại, muốn để lại mùi mình lên đó. "Cảm ơn anh chuyện gì?" Tô Vân Thiều: "Cảm ơn anh đã cho n6 địa phủ, để cho chúng ta có thể sống lại một lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận