Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 725:

Chương 725:Chương 725:
Chương 725:
Người khác không hiểu sao Tô Vân Thiều lại nói như vậy, nhưng Thiện Nhi quả thật cảm giác được chính mình được tôn trọng, đối với cách chết của cô bé mà nói đây là điều khó có được nhát.
"Chị muốn hỏi chuyện năm đó sao?"
"Vốn chị muốn biết, nhưng nhìn thấy em thì cảm thấy không hỏi cũng không sao." Hơn bốn trăm năm rồi, Tô Vân Thiều không muốn vạch lại vết sẹo của Thiện Nhi, không muốn Thiện Nhi phải nhớ lại thêm lần nữa thời điểm đau thương nhất trong cuộc đời.
Thiện Nhi ngây người: "Thật sự không hỏi sao? Không phải chị còn muốn tham gia thi đấu gì đó sao?"
"Chị tham gia thi đấu cũng là vì muốn lây được phần thưởng để tế luyện kiếm gỗ đào, thế nhưng thứ tốt thì còn có thể tìm lại, nhưng sự đau lòng của cô bé thì không dễ dàng tan biến được."
Tô Vân Thiều một lòng thương hương tiếc ngọc, không thể làm ra hành vi khiến cô bé tự vạch trần vết sẹo của mình ở trước mặt nhiều người, xoa đầu Thiện Nhi cười, "Cùng chị ngắm trăng một lát đi."
"Được." Thiện Nhi vui đến hai mắt đều cong lên, cô bé đang muốn bay về ngồi bên giếng cổ, thì đã bị Tô Vân Thiều giữ chặt.
Tô Vân Thiều rút ra một lá bùa đất rồi ném xuống đất, trên mặt đất đã hiện ra một tắm khiên rất chắc chắn, độ cao cũng ngang một cái ghế.
Cô dùng nguyên khí tiến hành điều chỉnh, biến tắm khiên thành một cái ghế dài lớn, vỗ lên đó,"Đến đây ngồi đi."
Thiện Nhi thấy mới lạ, đi qua sờ thử rồi ngồi xuống, "Chị, đây là cái gì thế?"
"Chỉ là một chút thuật pháp nhỏ của Huyền môn mà thôi." Tô Vân Thiều làm thành ghế dài chừng một mét tám, làm giường nằm lên ngủ cũng đủ, Nguyễn Mai và Vân Tiêu, Vân Đình đều ngồi xuống.
Thật vất vả mới tìm được điểm mau chốt của vấn đề thế mà lại dừng lại, cảm giác giống như gian nan cực khổ tìm được NPC phát nhiệm vụ, kết quả gần đến thời điểm nhận nhiệm vụ thì bỗng nhiên nói "Tôi không làm nữa”, ngồi xuống cùng NPC nói chuyện phiếm về việc nhà.
Tất cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp đã bị làm cho tức chết.
Dư Hướng Hòa tức đến mức tay run run chỉ vào Tô Vân Thiều trên màn hình: "Còn ra thể thống gì nữa?!"
Đông Nguyên khó có dịp được nhìn thấy một đệ tử Huyền môn có thiên phú về bùa chú như vậy, miễn cưỡng làm ra cái việc không quen đó là lên tiếng hòa giảng: "Có lẽ cô ấy muốn đánh bài tình cảm trước, chờ kéo gần quan hệ với Quỷ Vương hơn một chút thì mới thuận tiện hỏi thăm."
"Ông có tin vào lời này của mình không?" Dư Hướng Hòa trợn mắt.
Đông Nguyên: ”... Không tin, nhưng còn lựa chọn nào khác sao?
Kỳ Hồng Liên không hiểu: "Các người sao cứ bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này để làm gì, chuyện hơn bốn trăm năm trước và chuyện hiện tại có quan hệ gì chứ? Nếu Tô Vân Thiều đã tìm được Cổ Thần, sau đó biết được biện pháp giải quyết tai hoạ cổ trùng ở thôn Cổ không phải là được rồi sao? Sao cứ phải đi hỏi quá khứ mà cô bé không muốn nhớ lại chứ? Mấy người rất muốn biết cô bé đã bị người ta chà đạp và làm nhục như thế nào à? Phải hỏi kĩ đến tận cùng thì mới được đúng không?”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Kỳ Hồng Liên nhìn bọn họ giống như đang nhìn rác rưởi, tốt nhát là lập tức ném vào trong lò cho đốt cháy hết.
Nhóm giám khảo nam: "..."
Bọn họ cảm thấy Tô Vân Thiều gặp được một cô gái xinh đẹp nên hoa mắt chóng mặt mà làm sai, cũng không phải thật sự muốn biết rốt cuộc Thiện Nhi đã bị chà đạp như thế nào.
Không đúng, chuyện này vốn không quan trọng, quan trọng nhất không phải là nhanh chóng tìm được biện pháp để giải quyết tai họa ở thôn Cổ chứ không phải ở đó ngắm trăng mà?
Hằng Bình: "Mỗi người đều có phương thức và nguyên tắc làm việc của riêng mình, chỉ cần kết quả cuối cùng là đúng là tốt, thì sao mà không được? Dư chưởng môn không nên quá lo lắng, Tô Vân Thiều tuổi tuy nhỏ nhưng vừa nhìn đã biết là người có chủ ý, hẳn là cô ấy đã có tính toán của riêng mình rồi."
So với những người khác, Cao Nhiên và Hằng Thuật là người biết rõ nhất về bản lĩnh của Tô Vân Thiều, nên không lo lắng chút nào.
Chỉ dựa vào việc cô ấy nhận được nhiều tin tức như vậy, mặc kệ cuối cùng có thể giải quyết chuyện thôn Cổ hay không thì việc cô ấy thể hiện hết tài năng trong vòng bán kết là tuyệt đối không thành vần đề.
Mà lúc này Tô Vân Thiều người đang bị mọi người bàn tán còn đang bận ngắm trăng cùng em gái xinh đẹp.
Nguyễn Mai chậc chậc: "Lúc này nên có hạt dưa, đậu phộng và coca, chứ chỉ ngắm trăng thế này cũng chẳng có gì thú vị cả."
"Em có.” Thiện Nhi vươn tay, từ trong không khí tụ ra một chút âm khí, hai tay không ngừng xoa nắn, âm khí liền biến thành một đĩa hạt dưa, một đĩa đậu phộng, còn có một chai coca cực lớn, ngay cả ống hút cũng chuẩn bị xong.
Nguyễn Mai:I!I
Cô ấy nếm thử một chút, không có mùi của hạt dưa, đậu phộng và coca, nhưng mang lại cảm giác rất giống, hơn nữa cô ấy cũng đã là quỷ rồi, còn có cái gì bổ dưỡng cho quỷ hơn âm khí chứ?
"Ui ui bé Thiện Nhi hãy theo chị về nhà đi!" Nguyễn Mai ôm lấy Thiện Nhi không buông.
Tô Vân Thiều chú ý lúc Nguyễn Mai nhào tới, Thiện Nhi kỳ thật đã theo bản năng muốn chạy trốn, sau đó đã kiềm chế lại và chỉ ngồi cứng ngắc ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận