Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 988:

Chương 988:Chương 988:
Chương 988:
Tên Cố Phóng này có sinh mệnh ngoan cường giống như một con Tiểu Cường ( con gián ) đánh mãi không chết, phải nhân lúc ông ta đang bị thương mà nhanh chóng giết chết, nếu không chờ tới lúc ông ta hồi phục và từ từ quay trở lại, có muốn giết ông ta thì cũng không dễ.
Diễm Vương vừa dùng phép khích tướng vừa lấy bản thân làm môi nhử, muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, nhanh chóng dẫn Cố Phóng ra ngoài, càng kéo dài càng phiền phức.
Anh và Tô Vân Thiều đều có quá nhiều băn khoăn, thay vì để Cố Phóng tập trung sự chú ý vào người nhà và bạn be của Tô Vân Thiều, không bằng để Cố Phóng nhắm vào hai người bọn họ.
Tô Vân Thiều nhướng mày: "Anh tính để cho em tự động thủ, bản thân không tham dự vào sao?"
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào sức mạnh của Diêm Vương, nhưng đó chỉ là cô nghĩ mà thôi, ai ngờ anh lại tự mình tránh xa.
Luôn có một loại cảm giác khó chịu khi Diêm Vương luôn muốn làm chủ và cứ vung tay day cô ra ngoài làm việc.
"Anh không thể can thiệp vào chuyện của nhân gian được." Diêm Vương chọc chọc vào sét trời đang bị xếp thành một con hạc giấy.
Set trời sẽ không làm Tô Vân Thiều bị thương, nhưng sẽ không buông tha anh, ngón tay Diễm Vương vừa mới đụng vào đầu hạc giấy, đã bị điện giật, vả lại còn có lực khống chế cực mạnh mà tránh đi Tô Vân Thiều, tuyệt không hại đến người vô tội.
Tô Vân Thiều: "Là do anh tiện."
Biết rõ sét trời nhằm vào anh mà còn cố ý trêu chọc nó.
Sét trời đắc ý nâng cái co thon dài của con hạc lên, vỗ hai cái cánh nhỏ dẹp lép, như là đang cười nhạo Diêm Vương: Thiên Đạo luân hồi, trời không phụ lòng ngườil
Diêm Vương: "...” Địa phủ và nhân gian là hai cõi khác nhau, Diêm Vương cai quản địa phủ, thân ở địa vị cao, càng phải làm tắm gương tốt, nếu như chính anh cũng làm không được thì làm sao yêu cầu thủ hạ là trăm vạn âm sai cùng quỷ hồn có thể làm được?
Nếu Diêm Vương tùy ý nhúng tay vào việc nhân gian, sẽ tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Lấy một ví dụ thực tế mà nói chính là giống như nước khác can thiệp vào công việc nội bộ của nước ta.
Nghĩ theo hướng này thì Tô Vân Thiều cũng đại khái hiểu được vì sao sét trời lại nhằm vào Diêm Vương như vậy.
"Kiếp trước anh có từng nhúng tay vào chuyện nhân gian không?”
Nếu không thì không có đạo lý sét trời sẽ đề phòng anh như phòng trộm, động một chút là cảnh cáo, một câu cũng không cho anh nói.
Diêm Vương sờ sờ mũi, ánh mắt chột dạ: "Có một chút."
"Vì em?" Không phải Tô Vân Thiều tự kỷ nhưng Diêm Vương và nhân gian không có nhiều mối liên hệ, có thể làm cho Diêm Vương không để ý quy định ra tay, cũng chỉ có một mình cô.
Loại chuyện này nếu mà thừa nhận, không phải mình chính là anh hùng giận dữ vì hồng nhan sao?
Diêm Vương mạnh miệng: "Không thể nào."
Tô Vân Thiều: "... Có bản lĩnh thì anh nhìn em nói lại lần nữa xem.”
Diêm Vương cam nin.
Đã hỏi nhiều như vậy, Tô Vân Thiều chỉ muốn dứt khoát hỏi một lần cho xong: "Vậy rốt cuộc Cố Phóng muốn làm gì?"
Vừa dứt lời, sét trời vốn đang thành thật ở trong tay cô đột nhiên nhảy ra, biến thành một mũi tên dài một mét, đầu mũi tên có màu lam nhàn nhạt nhắm thẳng vào Diêm Vương, tư thế chuẩn bị tấn công.
Sét trời hóa thành mũi tên sét trời, nếu xuyên qua cơ thể Diêm Vương thì cho dù cơ thể của anh là bán thần cũng phải chịu không ít đau khổ. Tô Vân Thiều không rõ uy lực của mũi tên sét trời nhưng trực giác cảm thấy không tốt liền đưa tay muốn bắt lấy.
Cả người sét trời chấn động, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với cô, duy trì ở một khoảng vừa không dễ bị cô bắt được vừa có thể hung hăng uy hiếp Diêm Vương.
Diêm Vương làm như không thấy: "Việc này là do em và Thiên Đạo đánh cược."
Chỉ với nửa câu nói không đầu không đuôi, mũi tên sét trời phóng đi trong nháy mắt, xuyên qua bụng Diêm Vương, lôi điện lan khắp cơ thể, lễ phục được chuẩn bị tỉ mỉ cho lễ trưởng thành đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Câu nói của Diêm Vương không hề báo trước, động tác của mũi tên sét trời cũng diễn ra trong nháy mắt, Tô Vân Thiều còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diêm Vương toàn thân co quắp ngã xuống giường, trên bụng và sau lưng xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm đắm, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Lúc này Tô Vân Thiều cũng không có tâm tư thưởng thức dáng người của Diêm Vương, thấy vậy thì theo bản năng che lại chỗ bị thương của anh, lôi điện lưu lại trên người Diễm Vương còn chưa tiêu tán xong thông qua tiếp xúc của tay mà truyền tới trên người của cô, nổ lách tách vào cánh tay, bả vai, ngực bụng, sau đó vù một cái chui vào đan điền.
Cô chỉ tùy ý nhìn lướt qua đã phát hiện sau khi lôi điện tiến vào đan điền thì không gây ra chuyện gì, ngược lại còn ngoan ngoãn biến thành một ký hiệu, giỗng như được cất giữ ở trong đó nên cũng không chú y tới nữa.
So với việc tiết lộ chân tướng cho cô thì việc anh bị mũi tên sét trời xuyên thủng bụng càng quan trọng hơn.
"Lâu Cảnh! Lâu Cảnh!" Tô Vân Thiều lo lắng hét lên hai tiếng, thông qua bàn tay đặt ở bụng Diêm Vương, không ngừng truyền từng dòng nguyên khí cuồn cuộn vào cơ thể anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận