Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 433:

Chương 433:Chương 433:
Chuong 433:
Diem Vương trả lời ngay: "Không được. Dương gian có quy tắc của dương gian, âm phủ cũng có quy tắc của âm phủ, lấy quốc tịch làm tiêu chuẩn, việc nên lo anh sẽ lo, việc không nên lo anh cũng lo không nổi. Như hồn phách của anh ta, có thể xem như người không có quốc tịch, cả hai bên đều sẽ không nhận."
Bát luận xuất phát từ thân xác hay hồn phách của Trác Kinh Luân mà nói, đều là một nửa người Trung, một nửa người nước ngoài.
Trong tình huống không rõ ràng về quốc tịch, người ta sẽ nghi ngờ người nọ chịu sự can thiệp và quy định của nước khác, hai bên đều mặc kệ anh ta, không bên nào chấp nhận.
"Nhiều nhất là hai năm nữa, một trong hai hồn phách của anh ta sẽ hỏng, cũng không ai dám nhận, chắc chắn sẽ tan biến thành khói bụi chứ đừng nói đến chuyện luân hồi." Đây cũng là lý do thật mà Diêm Vương không nổi cơn ghen với Trác Kinh Luân, anh ta ghen với một người sắp chết để làm gì cơ chứ?
Tô Vân Thiều: ".." So với dự tính của cô còn ít hơn một năm.
Về chuyện hồn phách này, Diêm Vương có đủ kinh nghiệm, càng có quyền lên tiếng hơn ai hết, đương nhiên là nên nghe theo anh ta rồi. "Có thể cứu được không?"
"Chủ nhân địa ngục không được phép cứu." Diêm Vương lắc đầu.
Tô Vân Thiều hiểu, thân phận của Diêm Vương không thể làm chuyện này, nhưng người khác thì có thể.
"Làm như thế nào?"
Sáng hôm sau, khi ba Tô đang ăn sáng thì nhìn thấy Tô Vân Thieu - người nói muốn ngủ lại ở chung cư tối qua - thì rất ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Mẹ Tô chọc ông ấy một cái: "Anh tìm cái gì vậy?"
Ba Tô: "Nhu Mễ." Vừa nghe ông ấy nói như vậy, lòng yêu động vật có lông của mẹ Tô lập tức trỗi dậy.
"Vân Vân, vì sao con lại đem Nhu Mễ gửi cho Tỉnh Tỉnh nuôi vậy? Không thể nuôi nó ở nhà mình sao?"
Đây đều là người quen, biết tính tình Tô Vân Thiều thẳng thắn nên không nghĩ nhiều, nếu không mẹ Tô sẽ không nói ra câu cuối cùng kia.
Tô Vân Thiều cũng rất vui vì mẹ Tô đã không còn nói gì cũng cần thận, sợ hãi chọc vào miệng vét thương của cô,"Tinh Tinh thích nó, nên con để cho cậu ay nuôi nó một thời gian.”
Một thời gian nữa sau khi giải quyết xong chuyện của dì Hồng, cô sẽ nói cho mẹ Tô biết sự thật, de không cần phải vất vả che giấu nữa.
Ba Tô: "..."
Mẹ Tô: "..."
Trác Kinh Luân lắp bắp kinh hãi, vội liếc mắt ra hiệu với Tô Vân Thiều: Em nghiêm túc đấy à?
Tô Vân Thiều: 2
Mẹ Tô đột nhiên thay đổi trở lại thái độ thận trọng, nhẹ nhàng dò hỏi: "Van Vân à, quan hệ giữa con và Tinh Tỉnh tốt lắm sao?"
Tự nhiên lại gọi người ta là Tinh Tỉnh, xưng hô thân thiết như vậy, lại còn đưa mèo của mình cho người ta nuôi? Có phải, có phải là tự mình có tình cảm với Bách Tinh Thần mà không tự biết được hay không?
Tô Vân Thiều: "..." Lố, lồ quá rồi, giữa nam và nữ không thể có quan hệ bạn bè trong sáng hay sao?
"Nếu Tần Giản thích, con cũng có thể cho cậu ấy nuôi Nhu Mễ mấy ngày."
Cho nên, mẹ hãy thu hồi lại mấy suy nghĩ lung tung đó ởi.
Tô Y Y cười cười gắp cho ba mẹ Tô mỗi người một cái bánh bao vị bắp,"Ba, mẹ, hai người cũng đừng bận tâm làm gì, nào, ăn sáng thôi, trong lòng chị tự có tính toán riêng của mình."
Tô Vân Thiều tham khen ngợi em gái, lô Y Y chưa kịp buông đũa xuống cũng vội vàng đáp trả chị bằng một trái tim nhỏ.
Ba mẹ Tô nhìn thấy tương tác yêu thương của hai chị em thì trong ánh mắt lộ ra vẻ yêu thương, không còn nghĩ đến những chuyện quá xa vời.
Máy ngày trước, những cuộc trò chuyện vui vẻ cùng những động tác quan tâm của nhà họ Tô còn khiến dì Hồng thấy nhức mắt, nhưng hôm nay dì Hồng vùi đầu vào chén cơm của mình, giống như hoàn toàn không để ý tới.
Trác Kinh Luân có chút lo lắng, gắp cho dì Hồng một cái bánh bao vị sữa,"Mẹ ăn thử cái này đi."
Di Hồng ngang đầu nhìn anh ta một cái, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, rồi gắp bánh bao lên ăn. Chỉ một hành động đáp lại như vậy lại khiến Trác Kinh Luân vô cùng kinh ngạc và vui vẻ, khóe mắt và lông mày đều tràn đây vui sướng, anh ta cười ngây ngô, làm gì còn dáng vẻ của một hoàng tử nhỏ u sầu nữa?
Nụ cười của anh ấy giống Kinh Luân nhỏ đến vài phần, làm cho dì Hồng có chút thất thần, có lẽ con trai bà ta thực sự vẫn còn sống chăng?
Thừa dịp mẹ đang vui vẻ, muốn để ý tới mình, Trác Kinh Luân quyết định hỏi qua chuyện đã xảy ra khi mình mười bốn tuổi. Nếu mẹ đã từng ke với mẹ Tô, biết đâu mẹ Tô vẫn còn nhớ, anh ta có thê lấy lý do là nói chuyện phiếm với bạn học của mẹ để hỏi chuyện. Trùng hợp, dì Hồng cũng muốn biết về chuyện Kinh Luân nhỏ thông qua ba Tô, hai bên cùng ăn nhịp với nhau.
"Mười bốn tuổi, khi đó con đang học lớp tám, có đi học bơi lội, có thể là môn vận động này thực sự phù hợp với con, cho nên từ đó về sau sức khoẻ của con cũng dần dần tốt lên."
"Cái này con nhớ rõ, huấn luyện viên nói người mới học bơi lội tốt nhất nên bắt đầu từ bơi ếch, bơi ếch cũng thích hợp để rèn luyện thân thể, nhưng con lại ngại tư thế bơi ếch không được đẹp mắt, cứ nhất quyết phải học bơi tự do." Trác Kinh Luân miễn cưỡng cười.
Nghe anh ta nhắc tới đây, dì Hồng cũng nhớ ra. "Mẹ thấy con mỗi ngày về nhà đều cúi đầu, cho rằng con không học bơi được, cho nên có một ngày đã tự mình di qua đó nhìn xem..."
Trác Kinh Luân cẩn thận venh tai lên nghe, anh ta còn không biết mẹ mình đã từng tới xem mình học bơi, ai biết dì Hồng nói đến đây lại mím môi không chịu nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận