Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1112:

Chương 1112:Chương 1112:
Chuong 1112:
Tô Van Thiều hỏi ngược lại: "Trường các cậu bình thường có mèo không?”
Thấy bộ dáng bình tĩnh tự nhiên của lão đại Huyền Môn, giống như tất cả mọi thứ đều đã được kiểm soát trong lòng bàn tay làm Hứa Đôn không còn sợ hãi nữa, đầu óc cũng có thể hoạt động bình thường.
"Có chứ, nữ sinh đều rất thích mấy con vật lông xù, thật ra trường học không cho mèo hoang chó hoang đi vào đâu, chủ yếu là sợ mang theo vi khuẩn gì đó vạn nhất làm học sinh bị thương rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì nhà trường và các giao viên đều phải chịu trách nhiệm, không muốn sau này gặp phiền phức nên phải dập tắt luôn từ đầu."
"Chắc là có một học sinh nào đó thích mèo nên đã dẫn mèo hoang vào và giấu ở trong bụi cây nhỏ, nó cũng không lớn lắm và các học sinh thấy sẽ đến quây bán đồ vặt mua chút lạp xưởng gì đó đút cho nó, tớ cũng từng đút vài lần rồi. Chị Vân không phải mở trạm cứu hộ động vật lang thang sao? Tớ còn nghĩ có nên gửi nó qua đó không."
Bách Tinh Thần: "Vậy sao cậu không đưa đi?”
Hứa Đôn: "Có thể là do học sinh nào nhìn thấy cũng sẽ cho nó ăn nên con mèo kia rất mến người, sống ở đây cũng tạm được, với cả tớ đã nghĩ lỡ như đưa nó qua đó rồi sinh ra phản ứng bị kích thích thì làm sao bây giờ?”
Lá gan của mèo cũng không lớn, nếu tùy tiện đưa đến một nơi xa lạ, một khi bị kích động cũng rất có thể sẽ xuất hiện một loạt vấn đề, nghiêm trọng còn có thể dẫn đến tử vong.
Con mèo nhỏ trong trường học kia chưa từng có tiền sử làm người khác bị thương, Hứa Đôn suy tư nhiều lần cảm thấy vẫn nên giữ nó lại thì tốt hơn, chờ đến lúc bị bảo vệ hoặc là giáo viên phát hiện, thật sự không giữ lại được nữa thì đưa đến trạm cứu trợ sau cũng được.
Tô Vân Thiều: "Vừa rồi tiếng mèo kêu đó có giống với tiếng con mèo cậu quen không?”
Tính cách của Hứa Đôn cũng không cẩn thận như vậy, Bách Tỉnh Thần cảm thấy Hứa Đôn rất có thể sẽ không phân biệt được, đổi thành Tần Giản nói không chừng còn có thể.
Hứa Đôn mơ màng nói: "Không phải mèo đều kêu meo meo sao?"
Tô Vân Thiều: "Cũng giống như con người, tiếng kêu của mỗi con mèo đều khác nhau, tâm trạng tốt xấu cũng khác nhau, nếu chú ý nghe kỹ vẫn có thể nghe ra được sự khác biệt."
Có một số người đã nuôi mèo trong một thời gian dài còn có thể dựa vào tiếng mèo kêu để phân biệt tâm trạng của nó. Nếu không nghe ra được thì tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Hứa Đôn là bởi vì gần đây gặp phải yêu quái quá nhiều khiến cậu ta gặp phải chút gì đó liền theo bản năng suy nghĩ về phương diện kia, không có lo lắng đến bọn họ tuy rằng đã tiến vào kết giới, thế nhưng vẫn còn ở hiện thực, cũng có thể gặp phải mèo con bình thường, không nhất định là mèo yêu mèo quỷ gì.
Bách Tinh Thần trầm ngâm một lát, hỏi: "Con mèo kia còn sống không?"
"., Hình như đã mấy ngày không thay con mèo đó rồi." Trong lòng Hứa Đôn khẽ run lên.
Nếu như sự khác thường trong trường học là do con mèo kia gây ra, vậy cũng giống với một đứa bé bình thường cảm thấy vô hại bỗng nhiên liên lụy đến nhiều người, thậm chí còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
Phần lớn trong tiềm thức của mọi người đều không muốn tin tưởng quá mức, cùng với...
Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải tình huống của tất cả học sinh và giáo viên trong trường bây giờ là do cậu ta không đưa nó đến trạm cứu trợ từ sớm sao? Là lỗi của cậu!
"Cũng chưa chắc chuyện này là do con mèo kia gây ra." Tô Vân Thieu không vội kết luận,"Đi thôi, đi qua đó xem thử”.
Ánh đèn trong tòa nhà dạy học đều tắt hết, đã vào đến chỗ này thì ánh đèn đường bên ngoài trường đã không thể chiếu vào được, ánh sáng lờ mờ ở nơi này có thể thấy là do ánh trăng trên trời chiếu vào.
Vốn là trên đường tới đây còn có một vài ngọn đèn nhỏ trên mặt đất, lúc này khi đã đi vào tòa nhà dạy học, ngoại trừ ở cửa thoát hiểm có một bảng chỉ thị đèn màu xanh thì tất cả đều là một khoảng tối đen.
Màu đen chính là tấm áo choàng che đậy tốt nhất, ánh sáng le lói ở lối thoát hiểm ở trong bóng tối tựa như đưa tay ra hướng về phía người nào đó mà kêu: Tôi ở đây, cậu mau tới đi.
Hứa Đôn chỉ cảm thấy tòa nhà này giống như một con mãnh thú khổng lồ, há cái miệng rộng tối om chờ bọn họ tự động đưa tới hàm răng sắc nhọn.
Cảm giác nguy cơ toàn thân đang điên cuồng báo động!
Cậu ta cũng không biết làm như thế nào mới có thể an toàn rời đi, việc duy nhất có thể làm lúc này chính là cách Tô Vân Thiều gần một chút, lại gần thêm một chút nữa.
Bên kia, Tần Sóc đã được Tần Giản cho biết có rất nhiều người bị nhốt ở trong trường học.
Theo thường lệ khi phát hiện loại tình huống này thì nhất định phải thông báo cho phụ huynh của học sinh và người nhà của giáo viên, còn phải dựa theo thông tin liên lạc mà gọi điện hỏi thăm từng người một, xác nhận được số người thực sự mất tích và phạm vi, nhưng bởi vì trước mắt sự việc phát sinh liên quan đến sự kiện linh dị và đội đặc biệt, khắc phục hậu quả chính là việc rắc rối nhất nên không thể làm theo những cách làm trước đây được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận