Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 381:

Chương 381:Chương 381:
Chương 381:
Làm xong tất cả những điều này, bà ta lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt và đưa ra một lời giải thích có vẻ hợp lý: "Hồi nhỏ Kinh Luân bị bệnh, tớ vẫn luôn phải ở bệnh viện chăm nó, mà khi đó nhà bị cháy, tất cả những đồ vật trong nhà đều bị lửa đốt hết, ngay cả một bức ảnh ngày nhỏ của Kinh Luân cũng chẳng giữ được."
Mẹ Tô nhớ lúc đó Trác Kinh Luân mới sáu tuổi đã ngã bệnh, sau khi biết chuyện, bà đã ngồi máy bay tới thăm cậu ta một lần, nhưng khi ấy đã có điện thoại di động rồi mà.
Nơi bị cháy là ở trong nhà, ảnh de trong điện thoại của hai vợ chồng đặt tại bệnh viện hay công ty sao có thể bị cháy được?
Mẹ Tô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng chỉ có một tắm ảnh chụp mà thôi, bà ấy cũng không nghĩ gì nhiều,"Nhà tớ còn có mấy tắm ảnh chụp chung của Kinh Luân cùng Y Y và Húc Dương khi còn nhỏ, nếu cậu cần thì có thể lấy máy bức đi."
Dì Hồng hơi giật mình,"Có thể sao2"
"Có gì mà có thể hay không thẻ chứ?" Mẹ Tô cũng không để ý,"Chỉ là chụp lâu quá rồi, cũng hơn mười mấy năm, độ phân giải kém, kỹ thuật chụp ảnh lại không tốt, cậu đừng chê nhé."
"Sao thế được? Có ảnh là đã rất tốt rồi, cảm ơn cậu." Nụ cười của dì Hồng càng trở nên thật tình hơn nhiều.
Mẹ Tô vẫy vẫy tay,"Với tình cảm của hai ta cậu còn nói mấy câu đó làm gì?"
Buổi chiều, Tô Vân Thiều giao lại [rác Kinh Luân cho các bạn nhỏ chăm sóc, dặn dò họ một câu "Không được để lộ ra thân phận người trong Huyền môn của tớ", rồi sau đó về nhà trước.
Trở lại nhà họ Tô đã hơn bốn tháng, nhưng từ trước tới giờ Tô Vân Thiều chưa từng di tới phòng sách của ba Tô, không phải vì cô kiêng dè gì, chỉ là không có chuyện gì cần phải qua đó mà thôi. Vì thế hôm nay tự nhiên Tô Van Thiều gõ cửa phòng sách, mới khiến ba Tô rất là kinh ngạc, nhưng rất mau ông đã ý thức được biểu cảm của mình bây giờ sẽ khiến con gái hiểu lam,"Van Vân muốn tâm sự với ba sao?"
Tô Vân Thiều: "... Con nghe Y Y kể bên này có những bức ảnh hoàn chỉnh nhất, cho nên mới qua đây xem."
Biểu cảm của ba Tô trở nên thất vọng với tếc độ mắt thường có thể thấy được, khiến cho Tô Vân Thiều suýt chút nữa muốn nói "Vậy ba con mình nói chuyện một chút!”, may là cô chưa quên mình tới đây vì mục đích gì.
Một năm có thêm một quyển album, trong phòng sách phải có ít nhất ba mươi quyen.
Sợ ba Tô hiểu lầm mình có ý gì với Trác Kinh Luân, Tô Vân Thiều không thể nói cho ba Tô biết cô muốn tìm ảnh chụp của Trác Kinh Luân, chỉ có thể lật xem từng quyển một, rất tốn thời gian.
Ba Tô chỉ vào chiếc giá sách ở phía tây "Toàn bộ mấy quyển album của nhà ta đều đặt ở đó, ở giữa là ảnh chụp sau khi ba và mẹ yêu nhau, bên dưới là ảnh chụp của ba mẹ trước đây, bên trên là ảnh chụp của cả gia đình ta."
Tất cả được sắp xếp theo trình tự thời gian từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, mỗi năm có một quyển, quyển đầu tiên vốn là ảnh chụp khi mẹ con mới hoài thai anh trai, còn có cả ảnh chụp siêu âm của nó nữa, con muốn bắt đầu xem từ ảnh của anh con, hay là bắt đầu từ khi mẹ có thai con?"
Tô Vân Thiều ngạc nhiên: "Có cả album của con à?"
"Đương nhiên!" Ba Tô lập tức đi về hướng giá sách, lấy quyển album thứ năm cũng là ảnh cuối cùng xuống, mở ra cho Tô Vân Thiều xem.
"Trong này đều là ảnh chụp từ lúc mẹ mới có thai con, bao gồm cả ảnh chụp siêu âm không màu và siêu âm có màu, trước đó ba mẹ nhằm đó là của Y Y, bây giờ biết là của còn thì đã chia ra thành một quyễn riêng."
Cô mở album ra, bức ảnh đầu tiên chính báo cáo chan đoán của bệnh viện, sau đó là ảnh chụp siêu âm đen trắng, ảnh siêu âm màu.
Tô Vân Thiều hoàn toàn không nghĩ tới ba mẹ Tô sẽ giữ lại những thứ này cũng như toàn bộ ảnh chụp làm thành album ảnh, cô xem không hiểu mấy bức ảnh chụp siêu âm đen trắng và màu này, ba Tô lập tức chỉ từng chút một rồi nói cho cô biết tay đặt ở đâu, mặt ở chỗ nào.
Trên mặt ba Tô đầy mặt vẻ hoài niệm,"Mỗi một lần đi kiểm tra ba đều đưa mẹ các con đi, bác sĩ bảo lúc con ở trong bụng me rất ngoan, cái đầu nho nhỏ, vô cùng khỏe mạnh, khi sinh nở sẽ rất thuận lợi. Mẹ con mang thai con lâu như vậy nhưng không bị mệt chút nào, tốt hơn so với lúc mang thai Húc Dương rất nhiều."
Nghĩ đến những ký ức trong quá khứ, ba Tô thuận miệng mà nói ra,Vì trông bé xíu, lại ngoan ngoãn bám người, cho nên ba mẹ mới định đặt tên cho con là Y Y.”
"Hoá ra là như vậy." Lần đầu tên Tô Vân Thiều nghe được ngọn nguồn của cái tên này, không khỏi mỉm cười.
Tuy rằng đây là cái tên vốn thuộc về cô, nhưng lại hợp với Tô Y Y đến bất ngờ, có lẽ là trong vận mệnh của ba mẹ Tô đã định sẵn có một đoạn duyên phận mẹ con cái với Tô Y Y.
Chú ý thấy dáng vẻ không bận tâm của con gái, ba Tô vừa thấy vui mừng đồng thời lại có chút đau lòng. Đứa trẻ quá hiểu chuyện sẽ chịu nhiều thiệt thòi, bởi vì nó biết nghịch ngom bướng bỉnh sẽ không được gì cho nên mới ép mình phải hiểu chuyện, ông ấy không muốn nghĩ tới suốt mười bảy năm qua, Tô Vân Thiều không có cha mẹ chăm sóc đã vượt qua như thế nào.
"Vậy tên của Vân Vân được đặt như thế nào?"
Tô Vân Thiều: "Cha mẹ nuôi mỗi người nghĩ ra một từ, cha nuôi hy vọng con sẽ giống như những áng mây bay trên trời, bay ra khỏi ngôi làng nhỏ trên núi kia, muốn tới đâu thì bay tới đó, không vướng phải ưu phiền, còn mẹ nuôi lại hy vọng tương lai con có thể tỏa sáng như ánh thiều quang, hai người gộp lại thế là thành tên của con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận