Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 646:

Chương 646:Chương 646:
Chương 646:
Ừm, nó chẳng nghe cũng chẳng nhìn thấy gì cả, cho nên nó không cần đáp lại.
"Ngại quá, có thể là Nhu Mễ nhà chúng tôi thấy buồn ngủ rồi." Tô Vân Thiều lên tiến đỡ lời cho nó.
"Không sao cả." Cuối cùng thì cô bé con cũng chịu nói tiếng người, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng của Nhu Mễ,"Meo Meo ngủ..."
Cha mẹ của cô bé bật cười, nói: "Nhà chúng tôi cũng nuôi mèo, Nam Nam lại rất thích nói chuyện với mây con mèo kia, mà thi thoảng mấy chú mèo con cũng đáp lại nó, có thể vì thế mà Nam Nam cũng muốn nói chuyện với Nhu Mễ của nhà mọi người."
Tuy rằng Nhu Mễ cũng không là mèo con thực sự, nhưng mẹ Tô vẫn luôn nghĩ rằng con gái mình có khả năng sẽ mang một con mèo về, vì vậy bà đã trang bị đầy đủ kiến thức về vấn đề này.
"Mèo con được mấy tháng rồi? Mà mọi người lại ở xa thế này, có tiện đưa mèo con đi tiêm phòng không?"
"Mèo con còn nhỏ lắm." Mẹ cô bé nói,'Chờ nó lớn hơn một chút nữa thì chúng tôi sẽ mang nó ởi tiêm phòng bệnh.”
Hai bên trao đổi một chút kinh nghiệm nuôi mèo, uống thêm chút rượu và trà sữa, sau đó cả nhà họ Tô lại lên đường. Trước khi đi, cô bé con ôm một con mèo con chạy tới.
"Nhu Mễ, Mi Mi, chào nhau đi."
Phụ nữ luôn thích những con vật nhỏ dễ thương có bộ lông xù xù, giống như cô bé con kia, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Nhu Mễ nhưng đã có hảo cảm với nó, cho nên lúc này cô bé mới muốn đem mèo con của mình ra giới thiệu với Nhu MẼ.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy mèo con, tất cả thành viên trong nhà họ Tô đều im lặng.
Tô Vân Thiều nhận ra trên người chú mèo con kia có mùi yêu khí nhàn nhạt, nhớ lại lời nói của Viên Viên, trong lòng cô gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô không dám nói hay có hành động nào, tránh de xảy ra những hiện tượng kỳ quái.
Những người còn lại trong nhà họ Tô khi nhìn thấy vẻ bề ngoài của mèo con lại lâm vào cảnh hoài nghi bản thân.
Mẹ Tô gian nan mở miệng hỏi: "Con mèo này, tới nhà mọi người bằng cách nào?"
Mẹ của cô bé vẫn không phát hiện ra vấn đề gì,"Một buổi sáng nọ, tôi vừa tỉnh đã phát hiện ra nó đang nằm trước cửa, cũng không biết nó chạy tới trước cửa nhà tôi bằng cách nào nữa."
Người nhà họ Tô: "..." Muốn nói lại thôi.
Theo lý mà nói, con vật đang trốn trong lòng cô gái nhỏ đúng là nhìn giống một chú mèo nhỏ, nhưng bởi vì bộ lông màu trắng xám với những đốm đen quá phù hợp với đặc điểm của một loài khác, cho nên họ không biết rốt cuộc đây có phải là một chú mèo con bình thường hay không, còn phải chờ kiểm tra mới biết được.
Cha của cô bé cuối cùng cũng phát hiện ra điểm khác lạ,"Làm sao vậy?”
Ba Tô: “Tôi nhìn con vật này khá giống báo tuyết."
Mẹ Tô: "Nhưng mà tôi nhớ rõ báo tuyết sinh sống ở trên núi tuyết, có rất ít khả năng sống được trên thảo nguyên.”
Tô Y Y lấy di động ra: "Trên mạng có nói đúng là phần lớn báo tuyết đều sinh sống ở những nơi cao, trên thảo nguyên cũng có báo tuyết."
Dưới sự nhắc nhở của nhà họ Tô, cha mẹ cô bé vội vàng lấy di động ra kiểm tra, so sánh hình ảnh con mèo con mình nuôi với hình ảnh báo tuyết con trên mạng, lại nhìn thấy thông báo to tướng: báo tuyết chính là động vật bảo vệ cấp một của quốc gia, tự ý nuôi nhốt sẽ phải đối mặt với án tù, cơ tay của họ đều run nhẹ.
"... Bây giờ báo cảnh sát còn kịp không?"
Tô Vân Thiều thúc giục: "Còn kịp, mau mau báo cảnh sát đi!"
Việc bảo vệ động vật nên được giao cho nhà nước, dù sao cô cũng sẽ không muốn gặp phải bé yêu quái nào cũng đưa nó về nhà, nhà cô có mở vườn bách thú dành cho yêu quái đâu!
Tô Vân Thiều không nói thì còn chưa sao, nhưng từ lời nói đến thái độ của cô đều lộ ra vẻ lo lắng lại khiến người nhà họ Tô có linh cảm. ... Cho nên, con báo tuyết nhỏ trước mặt này chính là một bé yêu quái sao?
Nghĩ như vậy, họ cũng không muốn báo cảnh sát lắm.
Ba mẹ Tô và Tô Húc Dương dùng ánh mắt dò hỏi, Tô Y Y lén hỏi nhỏ Tô Vân Thiều: "Chị, là thứ kia phải không?”
Tô Vân Thiều gật gật đầu, Nhu Mễ đang nằm trên đùi cô cũng ngang đầu lên gật gật thay câu trả lời: Đúng là yêu quái.
Người nhà họ Tô:!!H
So với Nhu Mễ đang đóng giả thành một chú mèo trắng nhỏ, chú báo nhỏ này thực sự là động vật thuộc họ nhà mèo, trong nhà họ Tô còn chưa có con mèo nào đâu!
Tô Húc Dương: "Anh cảm thấy..." Có thể mang nó về nhà.
Tô Y Y: "Có thể thử." Có thể dẫn nó về theo cách bí mật.
"Em cảm thấy không được." Tô Vân Thiều bày ra vẻ mặt và thái độ chân thành, lời lẽ nghiêm túc,"Báo tuyết chính là động vật được bảo vệ cấp một của quốc gia, những người kế thừa chủ nghĩa xã hội như chúng ta cần phải giao nó lại cho nhà nước!" Người nhà họ Tô: "..." Nói như thể con không mang máy bé động vật được bảo vệ cấp quốc gia về nhà nuôi vậy.
Rõ ràng trên cổ tay con còn đang có hai con thú thuộc lớp bò sát thuộc cấp một, trên đầu gối có một con thuộc cấp hai, sao con có thể trợn mắt nói dối được như thế?
"Ngao..." Báo tuyết kêu lên một tiếng yếu ớt, nó vươn cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng ra liếm đầu mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận