Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 432:

Chương 432:Chương 432:
Chương 432:
"Tôi nghèo, người nghèo thì làm sao, người nghèo thì ngay cả tư cách thích người khác cũng không có sao?”
Dì Hồng đang lớn tiếng tranh luận với mọi người, nhưng những người đó căn bản chẳng thèm nghe bà ta nói gì, họ cứ vu oan cho cho bà ta khắc chết cả nhà, khinh bỉ xuất thân hèn mọn của bà ta, nói rằng tương lai bà ta nhất định sẽ nghèo tới mức phải làm ăn trộm.
Người vây quanh bà ta càng ngày càng nhiều, dì Hồng đi đến đâu cũng thấy người, chạy đến đâu cũng không trốn nỗi.
Bỗng nhiên, bà ta nhìn thấy trong đám người có vài người mình quen biết, đó là ba Tô, mẹ Tô, Trác Nhiên, cả Trác Kinh Luân nữa.
Cũng giống như những người khác, trên mặt của bốn người họ đều lộ ra vẻ ghê tởm, chán ghét, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bà ta.
Dì Hồng sợ hãi mà lùi về phía sau, đụng ngã Kinh Luân nhỏ sáu tuổi, bà ta đau lòng mà nâng con trai dậy rồi ôm vào lòng.
"Kinh Luân, Kinh Luân, mẹ chỉ có con mà thôi, con đừng rời xa mẹ.”
"Mẹ ơi, con cũng không muốn rời xa mẹ, nhưng mà..." Cơ thể của Kinh Luân nhỏ đột nhiên nứt toạc ra, một nửa tan thành khói bụi, một nửa còn lại cũng vỡ thành pha lê, nó mở miệng từ từ nói,"Con chỉ còn lại một nửa hồn phách mà thôi."
"A a a —" Di Hồng hét lên đau đớn.
Ba con quỷ học bá bước ra khỏi giác mơ, sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực, rồi báo cáo lại cho Tô Vân Thiều.
Liên tiếp gặp ác mộng tới mức không kịp thở, cho dù bọn họ đã là ma quỷ nhưng cũng phải khiếp sợ
"Ác mộng?" Lần trước Tô Vân Thiều thôi miên không phải như vậy mà,Không phải là cảnh tượng đau lòng sao?”
Nếu nói như vậy, cảnh tượng Trường Tôn Thụy cầm kiếm gỗ đào của cô tự tử, còn cả cảnh tượng Diêm Vương khap khieng giống như bị tàn tật, cũng có thể đều là ác mộng chăng?
Tô Vân Thiều nghi ngờ có điều gì đó không ổn nên gửi tin nhắn cho Diêm Vương: 【 Anh có rảnh không? 】
Diêm Vương trả lời trong vài giây: 【 Chờ chút. 】
Tô Vân Thiều vốn muốn hỏi xem anh có rảnh không, có thể gọi điện thoại không, nhưng thấy vậy cô cũng không nhắn lại, yên tâm ngồi đợi anh ta tới đây.
Không đến một phút sau, Diêm Vương đã dùng tư thế nữ quỷ bò ra khỏi TV để bò vào từ đường cửa số, nhìn thấy cô, anh ta cười nói: "Anh như thế này có được coi là biến thái nửa đêm bò vào phòng con gái nhà lành không?” Tô Van Thiều tặng anh ta một ánh mắt khinh thường,"Anh vào đi."
Diêm Vương vuốt lại ống tay áo, phát hiện trong phòng không có lấy một con quỷ, hiện giờ căn phòng này đã trở thành thế giới riêng của anh ta và Tô Vân Thiều, cho nên tâm trạng của anh ta lập tức thoải mái hẳn.
"Em muốn nói chuyện gì với anh?"
Tô Vân Thiều cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ trên người Diêm Vương, cô đoán có lẽ anh mới đi tuần tra ở địa ngục băng sơn về, cho nên hếch cằm về phía sô pha,"Anh ngồi xuống đi rồi nói saul"
Diêm Vương: 山 Cuối cùng cô vợ trẻ của mình cũng biết đâu lòng cho mình rồi ư?
Diêm Vương vui vẻ mà ngồi xuống, đang lúc muốn nói vài câu về chuyện nhà với Tô Vân Thiều, gắn kết thêm tình cảm, thì Tô Vân Thiều đã vội vàng nói vào chuyện chính. .... Thôi vậy, cứ coi như cô vợ trẻ của mình là một người yêu công việc vậy.
Tô Vân Thiều đưa hoa bỉ ngạn khô có phun nước hoa của hoa bỉ ngạn cho Diêm Vương, kể lại chuyện đêm nay.
"Nước hoa này đối với mỗi người sẽ có hiệu quả khác nhau sao?"
Diêm Vương: "Hoa bỉ ngạn sống trên đường tới hoàng tuyên, là hoa của địa phủ, cũng là loài hoa chỉ dành cho người chết, hương hoa sẽ gợi nhớ lại những ký ức của người chết khi họ còn sống, trừ em ra, chưa có người sống nào được dùng thử nước hoa này, nhưng trước kia lúc em ngửi qua mùi này còn nói chẳng khác gì hương hoa bình thường.” Làm loạn nửa ngày, đến hiệu quả của nước hoa là gì bản thân cô cũng không biết, Tô Vân Thiều không khỏi cảm thấy cô đơn. "Muốn biết hiệu quả của nó là gì còn không phải rất đơn giản sao?" Diêm Vương ngắm hoa bỉ ngạn khô, "Tìm hai người thử xem không phải là được rồi sao? Người xấu ở dưới tầng chính là một vật thí nghiệm rất tốt đấy?" Thấy dáng vẻ nói chuyện của anh ta nhẹ nhàng thờ ơ như vậy, Tô Vân Thiều không đoán được anh ta có phải đã biết mình và Trác Kinh Luân suýt chút nữa đã xem mắt với nhau hay không, liệu có phải anh ta đang cố tình nhắm vào Trác Kinh Luân không nhỉ.
"Nếu là anh họ Trác thì thôi đi, hồn phách của anh ấy không ổn."
Tốt lắm, tin tức anh ta dò la được từ người khác còn không có sức tấn công mạng bằng một câu "anh họ Trác" thốt ra từ chính miệng của Tô Vân Thiều đâu.
Lông mày của Diêm Vương không kìm được mà nhếch lên, anh ta không cẩn thận mà bóp nát hoa bỉ ngạn, còn tiện tay ném thẳng nó vào thùng rác. " Loại anh họ nào? Đã hỏi qua ý kiến của anh ruột em chưa?"
Tô Vân Thiều: "... Cũng đừng nói, anh họ Trác lớn hơn anh của em bốn tháng tuổi lận, nếu phải nói sâu hơn thì anh ấy cũng phải gọi một tiếng anh họ Trác."
Diêm Vương: "..." Cô vợ nhỏ của anh ta lại nói sai trọng điểm rồi.
Thôi, cũng không phải là lần đầu tiên cô như vậy, quen rồi sẽ thấy bình thường. Chờ hai tháng nữa, cô vợ nhỏ của anh ta sẽ trưởng thành, anh ta có thể tán tỉnh cô một cách công khai rồi!
Đúng lúc Diêm Vương đang ở đây, Tô Vân Thiều đã kể ra chuyện hồn phách của Trác Kinh Luân gặp van đề,"Hồn phách của anh ấy có một nửa là người Trung, một nửa là người nước ngoài, khi chết đi có thể vào địa phủ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận