Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 705:

Chương 705:Chương 705:
Chương 705:
Phương Hữu Đức và Phùng Thành im lặng tiến tới giúp đỡ, hai người đàn ông to lớn và một chàng trai trẻ đã tìm thấy những khúc gỗ ở gần đó và bắt đầu đào mộ.
Thấy ba người bọn họ thật sự định đào mộ bằng những công cụ thô sơ như vậy, Tô Vân Thiều sợ ngây người.
"Hai vị đều có nhiều quỷ sai như vậy, sao không dùng năm con quỷ sai de khiêng quan tài ra? Một hai phải tự làm?
Phương Hữu Đức: 222
Phùng Thành: 222
"Cô nói chúng tôi dùng cái gì cơ?" Sao hai người họ có cảm giác lỗ tai mình có vấn đề nhĩ?
"Không được dùng năm con quỷ sai để khiêng quan tài sao?" Tô Vân Thiều thở dài, "Quên đi, cho tôi mượn bốn con quỷ sai để tôi tự làm.”
Cô dùng tay trái lấy ra từ trong túi xách một cây bút bằng gỗ đào bị sét đánh, chấm vào chu sa đã chuẩn bị sẵn và vẽ bùa lên ngôi mộ.
Tốc độ vẽ bùa của cô cực nhanh, liền mạch lưu loát, ra lệnh: "Năm quỷ mau tới”.
Năm quỷ sai ở khoảng cách gần nhất không thể khống chế bản thân mà bay qua.
Tô Vân Thiều đặt bút và chu sa xuống, hai tay bam quyết: "Năm quỷ vận thi, lên."
Năm quỷ sai đứng ở vị trí cố định, veo một cái chui xuống đắt, sau đó cũng không thấy đất trên mộ nhúc nhích, cỗ quan tài kia đã bị năm quỷ sai với vẻ mặt vô tri khiêng ra ngoài.
Phương Hữu Đức và Phùng Thành sợ ngây người: "Năm quỷ vận tài?!"
Cô mẹ nó lại sai năm quỷ vận tài làm thành năm quỷ vận quan?!l
Cho dù là sư phụ của hai người bọn họ ở đây, cũng sẽ bị hành động này làm cho kinh ngạc đến rớt cằm|
Chưởng môn phái Ngự Quỷ Dư Hướng Hòa cách màn hình nhìn thấy tất cả bèn run ray một lúc lâu miệng vẫn chưa khép lại được.
"Này này này còn ra thể thống gì chứ?!"
Cao Nhiên suýt chút nữa cười ra tiếng, Kỳ Hồng Liên vỗ bàn cười to: "Cô gái này thật tài giỏi! Không gia nhập vào môn phái của tôi thì thật đáng tiếc!"
Ngay cả Cố Trạch cũng sửng sốt một lúc, năm quỷ vận tài của Huyền Môn, lại còn có thể lấy ra vận quan tài được sao? Mặc dù cách phát âm giống nhau, nhưng chất liệu của tiền và quan tài thực sự là khác biệt quá lớn.
Sau khi quan tài được khiêng ra ngoài, Tô Vân Thiều lại sử dụng thuật này thêm một lần nữa, để năm quỷ sai khiêng thi thể bên trong quan tài ra, ngay cả giòi bọ trên thi thể toàn bộ đều khiêng ra ngoài.
Chứng kiến cảnh tượng này hai lần liên tục, mọi người vốn tưởng rằng mình đã không còn kinh ngạc nữa, ai ngờ... lại có một con sâu màu trắng chạy nhanh ra ngoài.
Bọn họ cản lại theo bản năng, nhưng tốc độ của bọn họ không nhanh bằng Cổ Âm Dương.
Nháy mắt nhìn thấy con sâu màu trắng kia, Tô Vân Thiều lập tức ném Cổ Âm Dương ra ngoài, nói to: "Viên đá nhỏ, dưới miệng lưu tình!"
Sau đó, Cổ Âm Dương bay ra ngoài ngậm một con sâu màu trắng mập mạp to gấp đôi so với thân thể của nó và quay trở lại. "Cái gì thế này?" Mọi người ở đây cùng tất cả mọi người trước màn hình đều thắc mắc hỏi.
Có Trạch hơi hip mắt lại, chẳng lẽ là giống với điều mà ông ta đang nghĩ tới sao?
Tô Vân Thiều lấy từ trong túi xách ra một lá bùa màu vàng đặt trên mặt đất, Cổ Âm Dương hiểu ý mà đặt con cổ trùng màu trắng kia lên lá bùa, con cổ trùng đó xoay người muốn chạy trốn, lại bị Cổ Âm Dương dùng đuôi quất ngay tại chỗ.
Cổ Âm Dương lớn hơn ngón tay cái một chút, không biết cái đuôi mọc ra từ lúc nào, vừa dài vừa mảnh, chỉ cần đánh một đòn đã khiến con co trùng màu trắng kia nằm chết trân trên lá bùa màu vàng.
Tô Vân Thiều: "..." Cũng đúng, cô nói xuống miệng lưu tình, chứ không nói xuống đuôi lưu tình, viên đá nhỏ không biết cũng là chuyện bình thường.
Cũng may cổ trùng màu trắng còn chưa chết, có thể nghiên cứu thêm một lát.
Tô Vân Thiều tùy tiện nhặt lên một cành cây nhỏ, đẩy đẩy con cổ trùng trắng kia,"Có ai biết thứ này không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Phương Hữu Đức: "Irước đó, hay là Tô đạo hữu giới thiệu với chúng tôi về con sâu nhỏ này của cô trước đi?"
"Tình cờ nhặt được nó ở bên bờ sông, bộ dạng giống như một viên đá màu đen, thấy đẹp mắt nên đã mang về." Mặc dù người chân chính nhặt được viên đá nhỏ là Thời Luyện, Tô Vân Thiều tự tin nghĩ: Cô chỉ bỏ bớt chủ ngữ, cũng không có nói dối.
Những người khác cũng không biết cô đã động tay động chân ở trong đó, thật sự cho rằng là do cô nhặt được ở bên bờ sông, huống chi Tô Vân Thiều còn đặt cho con sâu nhỏ này tên là viên đá nhỏ, đoán chừng cô đã cho rằng nó giống viên đá màu đen, cảm thấy đẹp mắt cho nhặt về nhà.
Hằng Bình ở trước màn hình nheo mắt lại: "Có đạo hữu nào biết đây là vật gì không?"
Kỳ Hồng Liên: "Là cổ." Đông Nguyên: "Cổ trùng có thể nghe hiểu tiếng người."
Dư Hướng Hòa: "Cô gái này chẳng lẽ cũng không biết mình đang nuôi thứ gì?"
Viên Chân: "Không làm người bị thương, không hại người là được.”
Cố Trạch càng nhìn càng cảm thấy thứ kia giống như ông ta nghĩ, nhưng thân phận hiện tại của ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị bởi vì tò mò nên đã đầu tư cho Huyền môn, không tiện tiết lộ thông tin mà các vị chưởng môn cũng không biết, đành phải nhịn xuống."
Tại hiện trường, Tô Vân Thiều còn đang chọc cổ trùng màu trắng đang giả chết kia, cô cảm thấy rất phiền muộn vì không thể trao đổi với nó,"Không ai biết nó, lại không thể trao đổi được, viên đá nhỏ, em ăn nó đi."
Cổ Âm Dương há to miệng, lập tức muốn ăn.
Cổ trùng màu trắng sắp chết bỗng giật mình ngồi dậy, nhanh chóng bò đến cành cây nhỏ trong tay Tô Vân Thiều, run ray dựng thẳng lên hai xúc tu nhỏ mà trước đó không biết giấu ở nơi nào.
Tô Vân Thiều: 222?
Mọi người: 222
Bạn cần đăng nhập để bình luận