Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 425:

Chương 425:Chương 425:
Chương 425:
Phía bên chung cư còn có ba bạn nhỏ đáng yêu là Đào Yêu, Nhu Mễ và Viên Viên, Tô Vân Thiều sợ nếu cô không quay về, ba con vật kia có thể lật đổ cả tòa chung cư mắt.
Còn nhiệm vụ hỏi thăm xem năm Trác Kinh Luân mười bốn tuổi đã xảy ra chuyện gì đành giao cho ba Tô vậy.
Nếu không thể thu thập thông tin từ chỗ Trác Nhiên, chỉ có thể lựa chọn hỏi luôn người trong cuộc là Trác Kinh Luân, nếu không được nữa thì còn có thể đi hỏi bóng gió dì Hồng một chút.
Nhận được tin tức ấy, ba Tô cũng không vội tăng ca nữa, lập tức gọi video cho Trác Nhiên, giải thích mọi chuyện.
Trác Nhiên nghĩ mắt nửa ngày cũng chưa nghĩ ra lúc con trai được mười bốn tuổi đã xảy ra chuyện gì đặc biệt, nghĩ đi nghĩ lại, ông ấy thậm chí còn không nhớ được một số chuyện con trai đã gặp phải khi được vài tuổi, không khỏi nảy sinh chút tiếc nuối.
"Tôi, công việc của tôi bận quá, rất ít khi ở bên nó, những việc này ông phải hỏi mẹ của nó thôi."
Ba Tô im lặng một lát, không có từ ngữ và biểu cảm nào có thể dùng để chỉ trích Trác Nhiên không đủ tiêu chuẩn làm một người cha, chỉ xuất phát từ quan điểm của bản thân mà lên tiếng.
"Ký ức của con người sẽ biến mắt theo thời gian, tôi và vợ đều thích chụp lại những ký ức tốt đẹp ấy và thông qua cách đó để bảo tồn được ký ức, mỗi khi nhìn thấy ảnh chụp sẽ có thể nhớ lại tình huống khi chụp ảnh, lý do vì sao chụp ảnh, lúc chụp có điều gì thú vị xảy ra hay không?"
"Tôi vẫn nhớ rõ Húc Dương và Y Y thay răng khi nào, từ khi nào đã không còn te dam nữa, khi nào bắt đầu có ý thức về giới tính, không còn bám lấy tôi và vợ như lúc trước, khi nào chúng bắt đầu có ý thức về không gian riêng tư, thậm chí tôi còn nhớ được lần đầu tiên khi Húc Dương chơi bóng r0 dành được chiến thắng đã nói gì với mình.”
Ba Tô không nói ra lời tiếp theo, nhưng Trác Nhiên hiểu rõ tính cách của ông, cũng đã hiểu ẩn ý sau câu nói của ông ấy: Người anh em, công việc bận rộn không phải là cái cớ de ông không quan tâm đến con cái.
Trác Nhiên đặt tay lên ngực tự hỏi, có lẽ là do công việc của ông ta càng bận, thời gian rảnh càng ít đi, tính cách cũng vì thế mà dần thay đổi, không thể quan tâm tỉ mi đến mọi mặt được như vậy, nhưng ông ấy có thật sự bận đến mức không thể dành ra một chút thời gian để quan tâm đến con không?
Không phải.
Chỉ là so với một Trác Kinh Luân ốm yếu ngoan ngoãn đến trầm lặng, ông ấy càng yêu thích Ngải Đức khỏe mạnh hoạt bát thích cười hơn, lại thêm việc Chu Hồng không yêu mình mà giận chó đánh mèo sang cả Trác Kinh Luân.
Sau này, con trai lớn lên, càng ngày càng trông giống người nước ngoài, dù mỗi năm ông ấy đều làm xét nghiệm ADN, có giấy chứng nhận hai người bọn họ chính là cha con, nhưng ông ấy vẫn không thể nảy sinh tình cảm cha con với đứa con trai này.
Cho tới bây giờ, Trác Nhiên mới hiểu, con trai vẫn là con trai mình, chỉ là đổi một đứa con trai khác, nhưng dù sao thời gian đã trôi qua, ông đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con trai mình, có hối hận cũng vô ích. "Từ Văn, đại sư nói thế nào? Có còn cứu được nó không?”
"Đại sư còn chưa trả lời tôi, bên ông không tìm được vị đại sư giỏi nào sao?" Ba Tô không tin chuyện lớn liên quan đến tính mạng con người thế này, mà một người làm cha như Trác Nhiên lại yên tâm giao toàn quyền cho một mình ông xử lý.
Trác Nhiên cũng không giấu giem việc mình đã làm,"Tôi đã hỏi rất nhiều người, ở nước ngoài không có bao nhiêu người tin vào chuyện này, mà đại sư bên này chỉ theo phép thuật đen hoặc phép thuật trắng, cả tín ngưỡng lẫn cách giao tiếp cũng khác chúng ta, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy không có vị đại sư nào đáng tin bằng đại sư người Trung của chúng ta."
"Nhất định rồi." Ba Tô thầm nghĩ trong lòng: Những đại sư khác trong nước có nổi tiếng cỡ nào, cũng không đáng tin bằng đại sư nhà mình đâu!
Thân phận đại sư Huyền môn của Tô Vân Thiều cần phải giữ bí mật, cho nên ông ấy không thể không kìm nén tâm trạng muốn khoe khoang con gái mình.
Không thể tìm ra manh mối gì từ Trác Nhiên, ba Tô đành tạm gác lại công việc de về nhà.
Khi ông về đến nhà thì đã rất muộn, cả căn biệt thự chỉ có phòng của Trác Kinh Luân và Tô Y Y còn sáng đèn. Trước kia trong nhà sẽ còn có thêm ánh đèn từ phòng của Tô Van Thiều nữa, chỉ là hôm nay Tô Vân Thiều đã ở lại bên chung cư rồi.
Trác Kinh Luân chắc là đang đọc lại luận văn y học, ba Tô nghĩ một lúc rồi gõ cửa phòng nghỉ dành cho khách.
"Chú?" Trác Kinh Luân thấy ông thì rất là kinh ngạc,"Mời chú vào phòng."
Ba Tô vào phòng, nhìn thấy trên màn hình máy tính của Trác Kinh Luân phủ kín toàn là chữ tiếng Anh, chữ còn rất nhỏ, giống y như những con kiến đang nhảy múa, nhìn qua một cái là đau đầu, nên ông vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Đã muộn thế này, ba Tô cũng không nói nhiều lời khách sáo làm gì, mà nói thẳng luôn: "Kinh Luân, cháu có còn nhớ rõ năm mình mười bốn tuổi đã gặp phải chuyện gì không? Chuyện tương đối đặc biệt ấy, như mắc bệnh, gặp tai nạn giao thông hoặc sự cố nào đó."
Trác Kinh Luân nghe vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ, "Chú Tô, chú hỏi cái này để làm gì?"
Ba Tô đang muốn trả lời, bỗng nghe được bên tai vang lên một giọng nói nhỏ: "Chú ơi, cháu là Vân Khê, dì Hồng ở phòng bên cạnh nghe được tiếng động, cho nên dì ấy đang núp bên góc phòng nghe lén đáy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận