Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 689:

Chương 689:Chương 689:
Chuong 689:
Diêm Vương: Í Đó là việc của cậu ta, có gì mà vất vả? ]
Tô Vân Thiều: Í Giúp anh giao đồ cũng được xem là một công việc mà? ]
Diêm Vương: [ Bổn vương bận rộn quanh năm, cậu ta có như thế không? ]
Tô Vân Thiều: [... ] Anh nói có lý lắm, em không phản bác lại được.
Đã khuya lắm rồi, ba bé yêu quái nhỏ đã đi ngủ từ sớm, Tô Vân Thiều cũng cần nghỉ ngơi nạp năng lượng, cuối cùng Diêm Vương cũng nhặt lại lương tâm, quyết tâm trở lại điện Diêm Vương để xử lý công việc.
Lúc này, Bạch Vô Thường có hiệu suất làm việc tốt đã giải quyết xong phần lớn công việc.
Diem Vương nhận được một món hời, lần thứ N vui mừng vì đã dạy bảo được một người kế nghiệp giúp đỡ mình, nếu không, sai lầm của kiếp trước sẽ lại lặp lại, anh sẽ lại bị đám yêu ma quỷ quái kia lợi dụng, không có thời gian theo đuổi cô vợ nhỏ của mình mắt.
Lần này được làm lại từ đầu, anh sẽ không bao giờ để cho cô vợ nhỏ của mình có cơ hội trở thành chủ nhân của ao cá nữal
Nghĩ đến đây, Diêm Vương liếc mắt nhìn Bạch Vô Thường đang bị ép làm thêm giờ nên sắc mặt không được tốt lắm,"Lão Phạm, cậu cảm thấy có được ngai vàng bằng cách cho không hay có được ngai vàng bằng cách chiếm đoạt được, cái nào vui hơn?”
Bạch Vô Thường: 222
"Hả???" Bạch Vô Thường chỉ vào đống tài liệu chưa xử lý nằm xếp dài trên bàn, gân xanh trên trán nổi lên, suýt chút nữa anh ta đã chạy tới tóm lấy cổ áo Diêm Vương mà lay mấy cái, xem thử xem anh ta có thể giũ bớt nước trong đầu Diêm Vương ra hay không.
"Ngài có thời gian mà nghĩ lung tung như thế, sao không dành thêm thời gian xử lý công việc đi, để tôi có thể tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi, chơi game, như vậy tôi sẽ cảm ơn ngài rất nhiều, chúc ngài sớm ngày cưới được vợ yêu, sinh con đẻ cái, sống đến đầu bạc răng long!”
Nghe được lời tâng bốc này, Diêm Vương rất vui mừng, cười tươi như hoa: "Cảm ơn lời hay ý đẹp của cậu nhé."
Diêm Vương ngâm nga một bài hát không rõ tên, cúi đầu bắt đầu làm việc, xử lý tài liệu với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, lướt lướt vài cái, chồng tài liệu cao như núi đã biến mắt.
Tuy nhiên, Diêm Vương vẫn chưa phát hiện ra bất cứ điều gì, như thể anh đã sớm quen với tốc độ làm việc như thế này, trông anh vui vẻ đến mức như thể những bông hoa nhỏ vô hình sắp nở đây người.
Bạch Vô Thường: "... 2"
Hừ, xem ra anh ta đã tìm đúng cách để vắt kiệt sức lao động của sếp rồi nhỉ?
Sau khi ngủ một giác ngon lành, sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Tô Vân Thiều ngồi thiền trong một tiếng đồng hồ để có được trạng thái tốt nhất, sau đó cô mới tắm rửa sạch sẽ và xuống tầng đi ăn sáng.
Khách sạn cung cấp bữa sáng tự chọn, theo phong cách Hoa Quốc và phương Tây, với nhiều món ăn đa dạng.
Tô Vân Thiều gọi một chén hoành thánh nhỏ, cơm nắm, khoai tím hấp và trứng luộc, rồi tìm một góc ngồi xuống, chậm rãi ăn sáng.
Mới ăn được vài miếng, Quách Uyên Thanh, Phương Hữu Đức, Tuệ Tâm, Cao Nhiên và Tiêu Thành đều tới.
Mọi người chào nhau, họ chiếm luôn hai chiếc bàn bốn chỗ ngồi đặt cạnh nhau.
Cao Nhiên: "Tám giờ tập trung ở cửa khách sạn, chuẩn bị trước trận đấu cũng không có gì vô ích cả, sau đó chỉ cần thu dọn đồ đạc là đi luôn. Khi đến nơi, sẽ có người kiểm tra thư mời và các thiết bị của mọi người, đồng thời sẽ đưa cho mọi người một thiết bị ghi hình. Đừng làm mát thiết bị đó, cũng đừng tùy tiện tắt nó đi."
Ăn sáng xong, mấy người họ về phòng thu dọn hành lý, xuống tầng, chờ ở trước cửa khách sạn sớm hơn mười phút so với lời hẹn của Cao Nhiên.
Mọi người đều có ý thức đúng giờ rất tốt, còn có chín phút nữa mới tới tám giờ, nhưng tất cả các thí sinh đều đã có mặt.
Tổng cộng có chín người tham gia vòng bán kết lần này, ngoài Tô Vân Thiều và bốn người cô biết, còn có Lạc Tầm Lục và ba người khác mà cô không quen.
Khi phát hiện ra Lạc Tầm Lục cũng nằm trong danh sách các thí sinh, Tô Vân Thiều liền cảm thấy việc để Lạc Tầm Lục đón tiếp cô ngày hôm qua nhất định là sắp xếp có chủ đích không được trong sáng cho lắm.
Lạc Tầm Lục vừa nhìn thấy Tô Van Thiều lập tức mỉm cười và giơ tay chào cô: "Chào buổi sáng chị Vân Thiều, lát nữa chị có thể ngồi chung với em được không?"
Tô Vân Thiều muốn biết sự nhiệt tình của Lạc Tầm Lục là thật hay giả, để phân biệt xem người này là địch hay bạn, vì vậy cô gật đầu và nói: "Được thôi."
Tiếng gọi "chị Vân Thiều" của Lạc Tầm Lục cũng thành công thu hút được sự chú ý của ba người còn lại, họ nhìn Tô Vân Thiều chằm chằm, trong ánh mắt lộ rõ sự tò mò xen lẫn dò xét.
Một cô gái mặc Hán phục cười hỏi: "Trước đây tôi chưa từng gặp qua cô gái xinh đẹp này. Tầm Lục có thể giới thiệu cho tôi biết được không?" Lạc Tam Lục không chút do dự nói: "Đây là Tô Vân Thiều đạo hữu, chị ấy đến đây theo thư mời của đội trưởng Cao, chị ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng lại là nhân tài được cả đội trưởng Cao và Hằng Thuật sư thúc coi trọng. Chị ấy rất mạnh, nếu đánh giá thấp chị ấy thì cô sẽ ăn thiệt đấy -"
Cuối câu, Lạc Tầm Lục còn chớp mắt một cách tinh nghịch, như thể nhắc nhở cô gái nọ điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận