Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 231:

Chương 231:Chương 231:
Chương 231:
"Thi khí biến mất hết rồi?" Quách Uyễển Thanh dui mắt để xác nhận đây chắc chắn không phải là ảo giác, sau đó cô ta giơ ngón tay cái về phía Tô Vân Thiều: "Cô em này được nha, có em thì chị đây đánh huyết thi cũng yên tâm hơn nhiều rồi."
Quách Uyễn Thanh là thiên sư thiên về chủ công, dùng kiếm là nhiều, gánh vác nhiệm vụ cận chiến với huyết thi, người có tỷ lệ gặp nguy hiểm cao nhất không phải là cô ta hay sao?
Tuy là vậy nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương trên tay Cao Nhiên, cô ta chưa từng nói ra một lời nào muốn rời đi. Tô Van Thiều cười nói: "Để tôi chuẩn bị nhiều một chút."
Cao Nhiên cử động cánh tay, chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị tổn thương lúc này đã cảm nhận được đau đón, cảm giác lạnh lẽo như đặt mình vào trong hằm băng đã biến mắt!
"Vân Thiều, cảm ơn eml"
Lời cảm ơn chân thành nhất khó có thể biểu đạt được bằng lời nói, Cao Nhiên chỉ thầm nhủ trong đáy lòng: Chỉ cần trong tương lai em ấy có chỗ cần dùng tới tôi, cho dù phải trả cánh tay này cho em ấy, tôi cũng chẳng ngại!
Hàng mi của Tiêu Thành đã ướt đẫm nước mắt, cậu bé mười ba tuổi không có khả năng chịu đựng được bóng ma tâm lý khi lỡ làm Cao Nhiên bị tàn tật. Tâm lý cậu bé thay đổi thất thường, suýt chút nữa là khóc nhè rồi.
Cậu bé chẳng nói gì nhưng ánh mắt nhìn Tô Vân Thiều giờ đây đã tràn đầy kính ne cùng với hâm mộ.
Sau Cao Nhiên thì Tô Vân Thiều chính là người thứ hai cậu bé ngưỡng mộ nhất!
Cuộc họp lại tiếp tục.
Cách chữa trị này của Tô Vân Thiều không chỉ làm cho mọi người không còn nỗi lo về thi khí nữa, mà còn giúp cho bọn họ hiểu rõ hơn về trình độ của một đại sư bùa chú, trong lòng lại càng tràn trề sức mạnh hơn.
Trên cơ sở này, bọn họ có thể áp dụng phương thức tác chiến mạo hiểm hơn.
Cuộc họp diễn ra khoảng ba tiếng, mọi người đã liệt kê tất cả các khả năng có thể xảy ra khi gặp phải huyết thi ngàn năm, từng cách phá giải, cách sắp xếp và kết hợp tác chiến, ...
Với Tô Vân Thiều, mọi người chỉ có một yêu cầu cho cô: Vẽ thật nhiều bùa.
Cương thi sống ở chỗ am ướt, âm u lạnh lẽo, ban đêm chính là thời gian hoạt động mạnh mẽ nhất của bọn chúng, ban ngày là lúc dương khí cực mạnh, hành động của cương thi sẽ có chút chậm chạp.
Vì vậy, mọi người quyết định mười giờ sáng ngày mai sẽ xuống mộ, trước sáu giờ chiều, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng bắt buộc phải rút ra ngoài.
Trong suốt tám tiếng tác chiến, nếu như vẫn không tiêu diệt được con cương thi kia thì chỉ có thể kêu gọi người trong Huyền môn cả nước tập hợp chiến đấu, cậy đông hiếp yếu cũng phải đánh chết nó!
Sau khi trở về phòng, Tuệ Tâm ngồi thiền rất lâu cũng không thể nào bình tĩnh lại được, anh ấy thở dài, tự giễu nói: "Tuệ Tâm à Tuệ Tâm, nực cười thay cho ngươi là đệ tử thuộc hàng chữ "Tuệ" của chùa Viễn Sơn, vậy ma chính mình lại không kham nổi chữ “Tuệ” này!"
Trong lòng có tạp niệm, không thể tập trung ngồi thiền được, Tuệ Tâm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên gọi điện cho sư đệ: "Sư đệ, sư phụ có đang ngồi thiền không?"
"Lúc này có lẽ sư phụ đang tụng kinh rồi, có chuyện gì vậy sư huynh?”
"Anh đang thấy hơi bế tắc..."
"Sư huynh Tuệ Tâm, anh nghiêm túc ư?” Sư đệ kinh ngạc VÔ cùng.
"ừ "
"Sư huynh, anh đợi em một chút!" Sư đệ vội vàng chạy ra cửa.
Tuệ Tâm nghe thấy tiếng động phát ra từ loa điện thoại thì biết sư đệ muốn đi quấy ray sư phụ đang tụng kinh, vội gọi lại: "Su đệ, đừng đi!"
Nhưng bước chân của sư đệ quá nhanh, mới đó đã xông thẳng vào phòng của sư phụ đồng thời hét lớn: "Sư phụ ơi! Sư huynh Tuệ Tâm gặp phải vấn đề siêu siêu siêu nan giải rồi!"
Tuệ Tâm: ”..." Em đúng là sư đệ "ruột" của anh, la lớn thêm chút nữa là có thể gọi hết toàn bộ người trong sư môn tới đây luôn rồi.
Sư phụ tụng xong câu kinh Phật cuối cùng, sau đó nhận lấy điện thoại di động, hỏi: "Tuệ Tâm, con gặp phải vấn đề hóc búa gì rồi sao?"
"Cũng không phải là "vấn đề siêu siêu siêu nan giải" gì đâu, nhiều lắm là một chữ siêu thôi." Tuệ Tâm mất tự nhiên gây gây tràng hạt, nói ra nghi hoặc trong lòng cho sư phụ: "Sư phụ, ở trấn Bàn Thạch, con gặp một nữ đạo hữu, không phải là đệ tử Phật gia chúng ta nhưng lại rất hiểu thường thức của Phật gia, trên người có công đức lớn nhưng cô ấy cứ khăng khăng bản thân chỉ có công đức nhỏ."
"Con nhìn rồi sao?"
"Con..." Tuệ Tâm cúi thấp đầu xuống giống như một đứa trẻ đã gây họa: "Con thật sự rất tò mò nên dùng Phật nhãn xem thử, trên người đạo hữu này quấn day nhân quả, đường sinh mệnh và đường sự nghiệp đều rất lộn xộn, chỉ có đường nhân duyên là nhìn được rõ nét."
Sư phụ không hề trách mắng Tuệ Tâm tùy tiện sử dụng Phật nhãn để xem người khác, ông ấy nghe kết quả mà Phật nhãn nhìn ra thì biết ngay tại sao Tuệ Tâm lại có biểu hiện như vậy.
"Còn gì nữa không?”
Tuệ Tâm trả lời hết sức nghiêm túc: "Đạo hữu ấy cũng mở Phật nhãn rồi."
Sư phụ thoáng sửng sốt, đã đến trình độ này rồi ư?
Sư đệ nghe vậy thì 6 lên một tiếng: "Chẳng phải chỉ có đệ tử Phật gia chúng ta mới có thể mở được Phật nhãn sao? Thế hệ này của chúng con chỉ có một mình sư huynh Tuệ Tâm là mở được, người kia lại không phải đệ tử Phật gia, tại sao lại có thể mở Phật nhãn được?”
Trong lòng sư phụ cũng không bình tĩnh nỗi, ông ấy gầy tràng hạt rất lâu, nhằm niệm A Di Đà Phật nhiều lần rồi mới nói: "Chùa Viễn Sơn sớm đã không còn mạch tu công đức rồi, vị đạo hữu kia có duyên với Phật, có lẽ là có được cơ duyên này từ một nơi khác, con đừng can thiệp vào. Người mang công đức lớn sẽ không làm hại đến thế gian đâu, nếu con muốn tiếp tục nghiên cứu thì cứ đi theo bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy một tay.”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận