Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 137:

Chương 137:Chương 137:
Chuong 137:
Tan Gian va Bach Tinh Than da có sẵn hai lá bùa sắm sét, vì đảm bảo an toàn nên đã nhận thêm.
Còn những người khác thì lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, hào hứng mò mẫm khám phá nửa ngày sau đó mới cần thận cắt đi.
Chờ Tiểu Lưu với Cầu Tử tới, bọn họ lập tức chia nhau ra hành động.
Bộc Tử Duyệt chở Tô Vân Thiều và Tô Y YY
Nhìn thấy cô ấy, Tô Vân Thiều hỏi: "Hôm nay cô được nghỉ à?"
Bộc Tử Duyệt mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, vì vậy hôm nay các cô muốn đi đâu tôi sẽ chở các cô đến đó."
Tô Vân Thiều báo địa chỉ của bệnh viện: "Tôi muốn đi gặp luật sư Hồ."
Bộc Tử Duyệt không hề thắc mắc, phóng như bay chở bọn họ đến bệnh viện, sau đó dẫn bọn họ đến phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ vào một người phụ nữ trên người đang cắm vô số ống dẫn và mặt nạ dưỡng khí nói: "Là cô ấy."
Phía ngoài phòng chăm sóc đặc biệt có vài người đang ngồi, thấy bọn họ đến thì hỏi: "Mấy người đến thăm ai?"
Tô Vân Thiều xoay người lại nhìn thì thấy hai ông bà già với khuôn mặt mệt mỏi, cung con cái ảm đạm u tối, biểu hiện con cái gặp tai nạn nhưng không chết, có lẽ bọn họ là cha mẹ của luật sư Hồ.
"Chú thím, cháu được người khác ủy thác đi thăm luật sư Hồ."
Ba mẹ Hồ đứng trước cửa SO thủy tinh, nhìn con gái của họ nằm bất động trên giường một lúc lâu, không đành lòng quay đầu đi chỗ khác.
"Con bé đã như vậy hơn một tuần rồi, chưa có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, cảm ơn cháu đã tới thăm con bé."
Nhìn hai ông bà lão đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc phơ sắp phải trải qua nỗi đau mất con gái, Tô Vân Thiều nảy sinh lòng thương xót: "Luật sư Hồ đã giúp đỡ rất nhiều người, cô ấy sẽ sớm khá lên thôi.” Ba Hồ ngạc nhiên, giúp người thì liên quan gì đến hồi phục cơ chứ?
Trong đầu mẹ Hồ tự bổ sung thêm "Người tốt sẽ được đền đáp", gật đầu đáp: "Hy vọng là vậy."
Sau khi an ủi hai người lớn tuổi, Tô Vân Thiều không ở lại nữa mà nói với Bộc Tử Duyệt: "Đến văn phòng luật."
Ba người một quỷ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trong khi chờ đèn đỏ, Bộc Tử Duyệt không nén được lòng tò mò: "Vân Thiều, cô tới văn phòng luật làm gì?”
Tô Y Y và hệ thống cũng yên lặng gật đầu, bọn họ cũng muốn biết.
Nguyễn Mai lo lắng hỏi: "Thiên sư Tô, không phải cô đi cứu luật sư Hồ sao? Sao mới nhìn có một cái mà cô đã rời đi rồi?"
Tô Vân Thiều đáp: "Đi tìm ba hồn của cô ấy."
Hai người, một quỷ, một hệ thống: 2 2 ?
"Đèn xanh kìa." Tô Vân Thiều nhắc nhở.
"Hả? À." Bộc Tử Duyệt vội vàng cho xe chạy, còn không quên hỏi: "Ba hồn có nghĩa là gì?"
Tô Vân Thiều giải thích: "Con người có ba hồn bảy vía, ba hồn là Thai Quang, U Tinh, Sảng Linh, cũng có thể gọi là thiên hồn, địa hồn và nhân hồn. Thai Quang quyết định sinh mệnh, U Tinh quyết định tình yêu và dục vọng, Sảng Linh quyết định trí tuệ. Luật sư Hồ đã ném Thai Quang là phần hồn quan trọng nhất, nếu hơn một tuần mà không tìm lại được thì sẽ chết."
Lúc này Nguyễn Mai cũng hiểu tại sao Tô Vân Thiều mới vừa nhìn thoáng qua đã vội vã rời đi. Bởi vì, nếu không sớm tìm lại Thai Quang thì Hồ Bình Bình chắc chắn sẽ chết!
Bộc Tử Duyệt: "Vậy nên em muốn đến công ty luật để tìm Thai Quang đã mắt của luật sư Hồ?"
Tô Vân Thiều "ừm" một tiếng: "Phần lớn thời gian ba hồn bảy vía của con người đều sẽ ở bên trong thân thể, nhưng sẽ dần mat đi theo thời gian lúc chết đi hoặc chịu kinh hãi quá lớn, cho nên mới có cách nói "gọi hồn". Có lẽ Thai Quang của Hồ Bình Bình đã bị bay ra ngoài khi chịu kinh hãi quá lớn và rơi vào bờ vực sinh tử vì bị tên đàn ông bạo lực gia đình kia đâm ở công ty luật. Nếu như nó không có ở công ty luật thì cũng chỉ đang loanh quanh ở gần đó mà thôi."
Tô Y Y cái hiểu cái không: "Em chỉ nghe nói lúc nhỏ trẻ con thường dễ bị văng hồn, dẫn đến việc không ngừng khóc la, cần phải tìm bà đồng gọi hồn rồi cho uống nước bùa gì đó."
Hồ Bình Bình hơn ba mươi tuổi rồi mà cũng bị văng hồn, đến giờ vẫn còn chưa tìm về được, nói thật thì chuyện này rất hiếm lạ.
Tô Vân Thiều nói: "Đầy đủ ba hồn bảy vía mới là người bình thường, thiếu Sảng Linh thì sỉ ngốc, trí tuệ yếu kém, thiếu U Tinh thì không tình yêu không dục vọng, chỉ dựa vào mỗi Thai Quang nắm giữ sinh mệnh thì cũng rất khó để tìm đường trở về được."
"Nếu như lúc kề cận với cái chết sẽ văng hồn thì cũng có khả năng là bị văng ở bệnh viện, dù sao cô ấy cũng được cấp cứu ở bệnh viện mới giữ được tính mạng mà."
Lời này của Bộc Tử Duyệt xuất phát từ thái độ cần thận của nghề nghiệp pháp y, nói xong mới phát hiện lời này của mình rất giống như đang tranh cãi vậy. Cũng may Tô Van Thiều không để ý, còn nói tiếp theo ý của Bộc Tử Duyệt: "Nếu nghĩ như thế, vậy cũng có thể lúc cô ấy được xe cứu thương chở đi, dọc đường đi đều đang ke cận với cái chết, ba hồn bảy vía đã sớm bị văng hết rồi."
Bộc Tử Duyệt cảm thấy rất có lý, nhưng mà Hồ Bình Bình chỉ bị văng hồn Thai Quang, cho nên cách nghĩ này của cô ấy không đúng.
Cũng không thể nói là không đúng, khả năng chỉ là không thích hợp với ví dụ này mà thôi.
Tô Vân Thiều nói: "Nhìn thấy người nhảy lầu hay giết người bị dọa cho nhảy dựng hay cơ thể suy yếu, sau khi được bệnh viện cứu sống từ tai nạn xe cộ, phần lớn những trường hợp này đều sẽ không bị văng hồn. Điều kiện văng hồn không phải cố định, em cũng chỉ suy đoán thôi." m, cô còn bám đốt ngón tay để bói toán nữa.
Nói là suy đoán, nhưng bọn họ đều hiểu rằng Tô Vân Thiều đã nắm chắc.
Bộc Tử Duyệt không theo đuổi đề tài này nữa: "Vậy chúng ta phải tìm như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận