Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 417:

Chương 417:Chương 417:
Chuong 417:
"Bà ay Chu Hồng từ lúc sinh ra đã không mang theo não rồi, chẳng lẽ bà ấy không biết giết người là phạm pháp sao? Bà ấy đâu có trực tiếp ra tay, nhưng không biết xúi giục giết người hay trực tiếp giết người cũng đều phải ngồi tù như nhau à, hay là bà ấy chê cuộc sống của một phu nhân nhà giàu quá nhàm chán, nên muốn tới nhà đá ăn cơm tù và trải nghiệm cuộc sống trong đó một chút xem sao?"
Lửa giận đã đủ lớn... Ba Tô liên tục kinh ngạc, nhưng lại thình lình dội thêm một thùng nước lạnh: "Cho nên ông mới không muốn có một người vợ ngồi tù, thà rằng ra ngoài ngoại tình còn hơn? Tiện hơn nữa khi ông đã có một đoàn luật sư bên cạnh rồi, đúng là đoàn luật sư này nuôi không uỗổng công nhỉ."
Trác Nhiên nghẹn lời, giống như một con gà bị bóp cổ, nghẹn đến mức sắc mặt tái nhợt lại, nhưng ông không thể chửi người anh em của mình nói bậy được, là ai khiến ông ấy phải đi ngoại tình chứ, nhưng nếu chủ động nói cho người anh em của mình biết thì chẳng khác nào tự đưa điểm yếu của mình vào tay người anh em yêu vợ này đâu?
"Được rồi, chuyện đến mức này, đừng làm khó tôi nữa."
Trác Nhiên suy sụp mà ngồi xuống ghé, trong vài phút ngắn ngủi ông ấy đã già đi rất nhiều, tâm trạng già nua đã hiện rõ trên gương mặt của ông ta.
"Đại sư nói như thế nào? Còn cách nào cứu được không?”
Ba Tô nghiêm mặt: "Ông hỏi cho Chu Hồng, hay là hỏi cho Kinh Luân?”
Trác Nhiên vuốt mặt, tức muốn hộc máu mà gao lên: “Đúng là tôi muốn cứu hết, nhưng con mẹ nó, Chu Hồng còn cứu nổi sao? Mẹ nó! Bây giờ bà ta chỉ muốn tìm người bắt người tình và con riêng của tôi tới đánh cho một trận, đánh gãy xương sườn, đánh đến liệt nửa người thì tôi vẫn còn có thể bỏ tiền ra thuê người chăm sóc hai người bọn họ suốt quãng đời còn lại, nhưng đây là mạng người đầy!"
"Cảnh sát bình thường không thể điều tra ra bà ta có động tay động chân hay không, nhưng đại sư còn không điều tra ra được sao? Người ta tuỳ tiện bám đầu ngón tay cũng biết được bà ta đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, Chẳng phải chỉ một cái búng tay đã có thể giết chết bà ta rồi sao? Tôi không thể nào đem tiền tới hối lộ đại sư trên toàn thế giới này? Người ta sẽ nhìn trúng một chút tiền của tôi à2"
Ba Tô: "...” Hoá ra đúng là ông ta đã nghĩ tới chuyện hối lộ rồi?
"Được rồi, nói chuyện chính đi." Trác Nhiên nổi giận xong mới lấy lại được bình tĩnh, cuối cùng lửa giận cũng được dập tắt,"Kinh Luân vô tội Ngải Đức của là nghiệt do tớ mà mẹ nó tạo nên, tội lỗi không nên dính lên người bọn trẻ vô tội. Hai đứa nhỏ đều không biết chuyện của người lớn, trong tình huống như vậy nếu bị người ta..."
Trác Nhiên không có cách nào kể ra hết được những điều tàn nhẫn người khác đã làm với hai đứa nhỏ, bèn đổi sang chủ đề khác,"Hai đứa nhỏ hẳn được xem như là người bị hại, phải không? Kiếp này còn có cách nào cứu được không? Nếu kiếp này không thể cứu, vậy thì có thể cứu lại hồn phách của chúng nó, để kiếp sau chúng nó có thể đầu thai bình thường như người ta không?”
Ba Tô: "Chuyện này quá hiếm thấy, trước kia đại sư cũng chưa gặp qua, chưa làm qua, còn phải tìm tài liệu tham khảo, hỏi qua người trong giới một chút xem có ai biết hay không, bao giờ có kết quả tôi sẽ nói lại cho ông sau."
Trác Nhiên: "Từ Văn, chuyện này đành làm phiền ông, tiền bạc không thành vấn đề."
Ngừng lại một chút, ông ấy lại thở dài, nói,"Cùng lắm thì tôi tiêu hết ba phần gia sản vậy, xem như là thử vận may."
Trác Nhiên làm trong ngành y, hàng năm đều đầu tư một số tiền rất lớn vào việc nghiên cứu và đào tạo nhân tài, cho nên giá trị tài sản ròng của ông ấy rất cao, nhưng trong đó có rất nhiều tài sản là bất động sản, không thể rút ra được, số tiền có thể rút ra thì không lớn như tưởng tượng.
Đối với công việc kinh doanh như quái vật khổng lồ của Trác Nhiên mà nói, bỏ ra ba phần cũng chẳng có ảnh hưởng lớn lao gì, cho dù sẽ gây ra một khoảng thời gian khó khăn ngắn ngủi, nhưng ông ta cũng sẽ không để lại một chút điểm yếu nào cho người ta tấn công.
"Ba phần cũng không ít, để tôi đi hỏi một chút." Nếu chính ba Tô gặp phải chuyện thế này, ông ấy sẵn sàng bán nhà, bán xe, bán hết cả công ty để cứu con trai, nhưng nói sao thì Trác Nhiên cũng chỉ là anh em tốt của ông chứ không phải anh em ruột, hơn nữa nhiều năm qua một người sống trong nước, một người sống ở nước ngoài, không qua lại nhiều, tình cảm cũng dan phai nhạt, ông cũng không có cách nào chỉ trích người bạn này.
Khi kết thúc cuộc gọi video thì đã rất muộn, ba Tô không muốn làm phiền con gái, định để ngày mai nói sau.
Mà lúc này, Tô Vân Thiều đang ở trong phòng, một bên làm vòng tay hạt gỗ từ gỗ hèo bị sét đánh, một bên nói chuyện phiếm cùng các bạn nhỏ, kể lại cho họ nghe những diễn biến trong vụ của dì Hồng.
Tần Giản: 【 Người ta nói đáng thương thay tắm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhưng tớ chỉ cảm thấy người anh họ đó của cậu gặp phải loại cha mẹ như vậy, đúng là xui xẻo mấy đời! 】
Hứa Đôn: 【 Bình thường tớ chẳng mấy khi nói ra may lời ác ý với phụ nữ, nhưng dì Hồng thực sự là loại kỹ nữ trà xanh vừa ác độc vừa xấu xa, tớ thật không hiểu sao dì Oản không có một chút năng lực đánh giá kỹ nữ trà xanh chứ? }
Triệu Tình Họa: Í Mỗi ngày tớ đều bị các cậu chê bai là đồ ngốc nghech đáng yêu, nhưng tớ cũng có thể cảm giác được dì Hồng xấu xa đến mức độ nào rồi! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận