Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 468:

Chương 468:Chương 468:
Chương 468:
Con trăn lớn cứng đờ.
Không chỉ là nó, thân thể đang trườn với tốc độ cao ở bên kia cũng cứng đờ theo.
"Một cô bé hiền lành tốt bụng lại còn thích làm nũng ... vậy thì lấy tên là Kiều Kiều nhé, em thấy được không?” Tô thiên sư - người cực kém trong khâu đặt tên - tự cảm thấy cái tên này không tôi chút nào, đã thế còn bộc lộ rõ tính cách của con trăn lớn nữa.
Có một cái tên đáng yêu như vậy thì hẳn là những người khác sẽ không còn sợ nó vì cái đầu khổng lồ nữa.
Con trăn lớn đờ ra nhìn Tô Vân Thiều, mắt trăn to ang ang nước, sau đó nước mắt bắt đầu tràn ra, rơi xuống đất phát ra tiếng tí tách.
Tô Vân Thiều: 222
Cô chỉ giúp nó đặt cái tên Kiều Kiều thôi mà, sao tự dưng lại khóc rồi?
"Em đừng khóc mà, nếu em không thích tên này thì chị lại đặt một cái tên khác cho em nhé?"
Con trăn lớn lắc đầu xong lại gật đầu, Tô Vân Thiều không hiểu nó muốn nói cái gì, thế là chỉ đành xoa đầu nó như xoa đầu con nít, chờ nó bình tĩnh lại rồi tính tiếp.
"Xi xì..." Con trăn lớn the chiếc lưỡi trăn ra, cái đầu lúc ẩn lúc hiện trông có vẻ khá nôn nóng.
"Em đừng vội, cứ từ từ thôi." Tô Van Thieu tran an.
Con trăn lớn sửng sốt, sau đó hình như đã nhớ ra được gì cho nên cúi đầu xuống.
Nhờ có ánh đèn từ đèn pin của điện thoại, Tô Vân Thiều có thể nhìn thấy chiếc vảy ở giữa trán của con trăn lớn chợt sáng lên một chút, bên trên xuất hiện hoa văn hình thoi được tạo thành từ bốn hình thoi nhỏ màu đỏ.
Con trăn lớn chậm rãi rũ đầu xuống, sau đó áp sát hoa văn hình thoi đó vào cái trán của Tô Vân Thiều.
Trong chớp mắt, một giọng nói trẻ con mềm mại lướt qua và truyền vào trong đầu của cô: "Mẹ, mẹ..." Tô Van Thiều: ???
Rồi tự dưng mình thành mẹ luôn, thế mà cũng được à?
Nhưng không qua bao lâu, cô đã biết thì ra tiếng "mẹ" này của con trăn lớn không phải là đang gọi cô, bởi vì trong đầu cô đã xuất hiện hình bóng của "người mẹ” này.
Đó là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, thi thoảng còn có chút nghịch ngợm, cô ấy thắt tóc thành một chiếc bím to dài tới mông, mỗi khi đi đường, chiếc bím cứ lắc qua lắc lại một cách linh hoạt như đuôi trăn vậy.
Người mẹ sẽ dùng đuôi bím tóc phủi qua phủi lại trên người của con trăn lớn, đến khi con trăn lớn bị nhột uốn éo lung tung thì cô ấy mới chống nạnh cười ha ha: "Con xem con kìa, tính tình hiền lành đáng yêu như thế mà sao lại là bé trai chứ?”
Tô Vân Thiều: 222
Người mẹ ngồi ở lối vào hang động, đưa lưng về phía con trăn lớn, dùng nắm tay đắm đắm bả vai của mình: "Con trai ơi, vai mẹ mỏi quá à, mau lại đấm cho mẹ đi.”
Nhưng con trăn lớn làm gì có tay và chân.
Ngay cả Tô Vân Thiều cũng có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của con trăn lớn sau khi nghe thấy yêu cầu này, tầm nhìn của nó không ngừng di chuyển, lúc thì nhìn lên nhánh cây, lúc thì nhìn xuống cục đá, giống như đang tự hỏi nên dùng cái gì để đắm lưng thì ổn.
"Con trai ngốc!" Người mẹ xoay người lại, cong ngón trỏ búng nhẹ lên cái đầu to của con trăn lớn, giả vờ tức giận nói: "Biết không có tay và chân thì con phải nhanh chóng tu luyện để biến thành người đi chứ, hơn nữa cho dù con chưa biến thân được thì con cũng còn có cái đuôi mà.”
Con trăn lớn nghe hiểu lời mẹ mình, nó nâng đuôi đặt lên vai mẹ, người mẹ "á" một tiếng rồi ngã sõng soài ra đất.
Con trăn lớn luống cuống, nó vội bò tới dùng lưỡi trăn liếm liếm mặt mẹ mình, sau đó lại dùng đầu nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể của cô ấy, nó biết sức của mình rất lớn cho nên không dám đẩy mạnh.
Nó cực kỳ sốt ruột, thậm chí còn không kịp thốt lên câu nói mà nó đã từng suy nghĩ vô số lần.
"Lua con thôi mà, con: trai ngốc!" Người mẹ bỗng nhiên tỉnh lại, cô ấy lè lưỡi lêu lêu với con trăn lớn.
Con trăn lớn: "... !"
Nó giận dỗi, thế là tự cuộn mình lại không thèm để ý tới người mẹ xâu xa cứ hay lừa gạt trăn nữa.
"Úi chà, con giận rồi hả? Để mẹ xem xem là ai dám chọc giận con trai ngốc của mẹ nào. Nhưng chắc chắn là không phải mẹ rồi!"
Người mẹ di vòng vòng quanh con trăn lớn, vừa đi vừa độc thoại, dường như không hề nhận ra con trăn lớn càng nghe càng tức giận, nó dùng đuôi trăn quét văng một đống đá và nhánh cây vào dòng suối nhỏ.
"Ấy ấy, con trai ngốc đừng giận mà." Người mẹ cởi giày nhảy xuống dòng suối nhỏ vớt lên những nhánh cây bị ướt: "Mẹ là con người, không giống với con trai ngốc, cho nên nếu muốn qua đêm trong hang động rét buốt này thì cần phải có củi lửa. Hơn nữa chúng phải khô ráo, nếu bị ẩm thì khi đốt sẽ tỏa ra rất nhiều khói, sẽ làm người bị sặc đó, trăn to trăn nhỏ gì cũng sặc luôn."
Vì để chứng minh mình không nói xạo, người mẹ nhặt những nhánh cây đó về, chụm lại, sau đó nhóm lửa, đốt thì đốt được đó, nhưng khói cũng bốc lên cực kỳ nhiều.
Người mẹ và con trăn lớn thê thảm chạy ra ngoài, sau đó nhìn nhau cười.
Từ đó về sau, con trăn lớn thường sẽ chọn những hôm thời tiết tốt để ra ngoài nhặt những khúc gỗ có thể làm củi về.
Nó không có tay và chân, cho nên mỗi lần đi chỉ có thể dùng đuôi cuốn về một ít, cứ đi qua đi lại như thế, đống củi trong hang động cũng dan dần nhiều lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận