Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 395:

Chương 395:Chương 395:
Chuong 395:
Anh ta không biết Tô Van Thiều lấy công đức làm gì, cũng không biết mấy người bại hoại trong Huyền môn đã làm bao nhiêu chuyện xấu, làm sao anh ta có thể chắc chắn rằng công đức sẽ lại thuộc về mình mà không phải là Tô Vân Thiều, người chân chính thanh lí môn hộ?
Tô Vân Thiều lòng sáng như gương, viết xong thỏa thuận và kí tên rồi cho Thời Luyện một cơ hội cuối cùng để đổi ý: "Đội trưởng Thời, công đức không dễ mà có được, có công đức có thể làm cho kiếp sau của anh..."
Không ngờ cô đã bị Thời Luyện cắt ngang "Những việc này Tỉnh Tỉnh đã sớm nói rồi" và vội vàng ký tên.
Hai bên thỏa thuận xong, khế ước được thành lập, lá bùa vàng bốc cháy và hóa thành tro bụi, từng viên công đức màu vàng cũng được chuyển từ trên người Thời Luyện sang trên người Tô Vân Thiều.
Sau đó, những quân nhân khác cũng muốn ký vào bản thỏa thuận giao dịch công đức:
"Đại sư, cô nhìn xem tôi có công đức không?”
"Đại sư, tôi cũng muốn cống hiến một chút."
"Đại sư, ngài có thể viết thêm một tờ chuyển nhượng không?"
Một đám đều có vẻ sốt ruột, người không biết còn tưởng rằng người nhận là bọn họ chứ bọn họ không phải là người tặng. Đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiều gặp được người không thích công đức đến vậy.
Cô đã nhận của Thời Luyện, cũng không thể đối xử khác biệt với người khác, vì vậy cô đành phải nhận lấy tất cả.
Ngay cả người của nhà họ Thời và quản gia cũng muốn tặng công đức, nhưng cố tình bọn họ đều thực sự có công đức, cũng không biết trước kia bọn họ đã làm bao nhiêu việc tốt.
Cho dù chỉ nhận một chút công đức của bọn họ, nhưng chuyến đi này của Tô Vân Thiều cũng có thu hoạch phong phú. Cô cất kiếm Lôi Minh vào trong túi, nhận lấy ba hộp quà rồi bắt taxi về nhà, trên đường nhận được tin nhắn của Nguyễn Mai.
Nguyễn Mai: [ Đại nhân, dì Hồng đã trở lại. ]
Tô Vân Thiều: [ Mười phút nữa tôi sẽ về đến nhà, cô lấy giúp tôi đồ ở tầng hai vào, đừng để dì Hồng nhìn thấy. ]
Nguyễn Mai: [ Đã biết! ]
Tô Vân Thiều lại vào nhóm trò chuyện hỏi bạn bè: [ Các cậu chơi thế nào rồi? ]
Bách Tinh Thần: [ Xong rồi, đang trên đường về. ]
Tô Vân Thiều: [ Di Hồng đã về đến nhà rồi, tớ cũng đang và. ]
Tô Y Y:[A, làm sao bây giờ? Chúng ta có cần thống nhất lời khai không? ]
Lôi Sơ Mạn: [ Có cần thiết làm như vậy không? Cứ nói là đi tới trạm cứu hộ động vật và chơi kịch bản giết người, bà ấy chỉ là một người dì còn hỏi cháu gái chỉ tiết nữa sao?]
Bách Tinh Thần: [ Có thể sẽ không hỏi Tô Vân Thiều, nhưng nhất định sẽ hỏi riêng Trác Kinh Luân. ]
Lôi Sơ Mạn: [ Tớ vẫn không hiểu tại sao bà ấy lại khăng khăng muốn Vân Thiệu và Trác Kinh Luân trở thành một đôi. ]
Triệu Tình Họa: [ Trước đó còn có Cù Nguyên Thanh không cùng đẳng cấp nữa kìa. ] Tô Y Y: [ Em tưởng dì ấy muốn thông qua hai người họ để tặng chị vòng tay huyết ngọc. ]
Bách Tinh Thần: [ Điều tớ tò mò nhất là tại sao bà ấy lại muốn đưa cho Vân Thiều chiếc vòng tay huyết ngọc dùng để mượn mạng, là ai có tuổi thọ không đủ, cần phải mượn từ Vân Thiều chứ? ]
Tô Vân Thiều: [ Hỏi rất hay, tớ cũng không biết, cho nên cứ giữ chiếc vòng trước đã. ]
Tô Vân Thiều: [ Đám người Tần Giản đang làm gì mà không thấy trả lời? ]
Tô Y Y: [ Đám con gái bọn em di một chiếc xe, đám con trai bọn họ đi một chiếc xe, có thể bọn họ đang nói chuyện với Trác Kinh Luân. Chị, chị cũng biết Tần Giản và Hứa Đôn rất biết cách nói chuyện, hai người bọn họ quả thật nói đến mức muốn đào luôn cả chuyện Trác Kinh Luân có đái dầm khi anh ấy năm tuổi không. ]
Bách Tinh Thần: [ Lầu trên nói rất chính xác, nhưng bọn họ hỏi không ra loại chuyện này. ]
Lôi Sơ Mạn: [ Hoặc là anh ấy không nhớ, hoặc là anh ấy sẽ phủ nhận nếu anh ấy nhớ, ai sẽ công khai nói rằng anh ấy đái dam ở độ tuổi như vậy? Hai người bọn họ ngu à? ]
Bách Tinh Thần: [ Không, Trác Kinh Luân chỉ nói rằng anh ấy không có kí ức trước sáu tuổi. ]
Tô Vân Thiều: [ Chuyện gì vậy? ] Bạch Tinh Thần: [ Theo như lời anh ấy nói, trong lần bệnh nặng đó, anh ấy đã ốm rất lâu, đến lúc khỏi bệnh thì không nhớ rõ quá khứ, lần đầu tiên tỉnh lại, anh ấy thậm chí còn không nhớ rõ và không nhận ra mẹ của anh ấy, có rất nhiều chuyện đều là sau này mới biết được từ miệng ba mẹ và bạn học. ]
Bách Tinh Thần: [ Từ năm bốn tuổi, anh ấy đã phát sốt mà không rõ nguyên nhân, ngất đi và hôn mê, không xác định được thời gian phát bệnh, được đưa đến bệnh viện nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, sau đó anh ấy cũng không đi học. Khoảng chừng sáu tuổi, mẹ của anh ấy đã đưa anh ấy về nông thôn dưỡng bệnh, may tháng sau thì sức khỏe đã tốt hơn, sau khi trở về liền khỏi. ]
Lôi Sơ Mạn: [ 2 2 ? Rốt cuộc đây là bệnh gì? ]
Triệu Tình Họa: [ Là ảo giác của tớ sao? Tại sao tớ cảm thấy rằng có điều gì đó không ổn với nơi dưỡng bệnh? ]
Tô Y Y: [ Nhất định có vấn đề! ! ! ]
Trác Kinh Luân không nhắc đến chữ về nước, mà chỉ nói là nông thôn, hẳn là nông thôn ở nước ngoài.
Nói cách khác, kẻ đã rút ra hồn phách và khâu vá lại hoặc đang ở nước ngoài, hoặc đã từng đến quốc gia nơi Trác Kinh Luân sinh sống trong thời gian đó.
Có manh mối càng dễ làm việc. T6 Van Thieu noi chuyen rieng với Bách Tinh Thần: [ Kêu hai người kia hỏi vừa phải thôi, đừng khiến anh ấy nghi ngờ. ]
Bách Tinh Thân trả lời trong vài giây: [ Không sao đâu. ]
Bách Tinh Thần: [ Hai người họ đã nói với anh ấy về việc trước đây bọn họ đã từng bắt sâu bướm ở trường mẫu giáo để dọa các bạn nữ, kéo bím tóc, bị mẹ ép mặc váy nhỏ và đi tiểu vào cát để xây lâu đài. ]
Tô Vân Thiều: [ Thật hay giả vậy? ]
Bai Xingchen: [ Chuyện mà Tần Giản nói là thật, tớ vẫn còn giữ bức ảnh chụp hồi nhỏ cậu ấy mặc một chiếc váy công chúa. ] Tô Van Thiều im lặng trong ba giây, nghiêm mặt trả lời: [ Tớ có một người bạn, cô ấy muốn xem. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận