Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 697:

Chương 697:Chương 697:
Chuong 697:
Ai cũng đều có thể nhìn ra ke từ lúc hai con rắn yêu của Tô Vân Thiều xuất hiện, thái độ của Đông Kiến Bạch đã hoàn toàn thay đổi. Lúc này lại muốn ở nhờ chung cùng một hộ gia đình với Tô Vân Thiều, tất nhiên là bởi vì có thể tiếp xúc gần với hai bé rắn yêu kia.
Bản thân Tiêu Thành thực sự không quan tâm đến việc bản thân chung tổ với ai, nhưng sau khi nghĩ đến năng lực của Tô Vân Thiều và sự quỷ dị của thôn Cổ, cậu ấy cảm thấy bản thân mình nên ôm đùi to mới tốt.
"Trước đây em và chị Vân Thiều đã từng quen biết nhau, lâu rồi không gặp nên có rất nhiều chuyện muốn nói. Vậy nên đành xin lỗi anh nhé Đông đạo hữu."
Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Đông Kiến Bạch lộ rõ vẻ thất vọng, sau đó lại dùng ánh mắt vô cùng miễn cưỡng nhìn Vân Tiêu và Vân Đình. Giống như một người đàn ông sắp phải rời xa vợ mình, dọa Vân Tiêu Và vân Đình sợ đến mức lẻn ra sau lưng Tô Vân Thiều để trốn.
Gặp phải kiểu người vừa nhìn thấy rắn liền muốn đánh muốn giết đã đủ đáng sợ rồi nhưng kiểu người vừa nhìn thấy rắn liền muốn dính lại gần còn đáng sợ hơn nhiều.
Sắc mặt của Khúc Vu Hoa càng thêm khó coi. Cho dù nói việc gì cũng đều có nguyên nhân của nó nhưng liên tiếp bị hai người đàn ông từ chối ở chung tổ với mình, cô ấy thật sự đã bị mắt hết mặt mũi rồi.
Sau khi đã chắc chắn người được phân chung một tổ không còn thay đổi, tám người còn lại đã chia thành từng cặp hai người một tổ, đi theo chủ nhà về nơi ở nhờ.
Tô Vân Thiều và Tiêu Thành được phân đến một hộ gia đình họ Dương, người chồng tên Dương Tử, người vợ tên Vệ Hồng. Trong nhà ngoại trừ hai vợ chồng ra vẫn còn cha mẹ chồng đã lớn tuổi cùng một đám con thơ. Cả hai sinh được năm đứa con, là ba bé trai và hai bé gái.
Một nhà có tận năm đứa con, tuổi của mỗi đứa đều không lớn lắm. Đứa lớn nhất trông chỉ khoảng tám chín tuổi.
Gia cảnh của nhà họ Dương trông có vẻ rất bình thường, lúc bọn họ đến nơi thì nam chủ nhà Dương Tử và người vợ Vệ Hồng đều không có ở nhà. Nghe nói sau khi bọn họ ăn cơm trưa xong đã lên núi làm việc.
Đứa trẻ lớn nhất nhà đang bận trông em trai em gái liền lấy ra chăn đệm đã lâu không dùng tới ra phơi nắng. Mấy đứa nhóc khác cũng rót nước, lau bàn, bận rộn đến mức không kịp nghỉ tay. Tô Vân Thiều và Tiêu Thành muốn đi tới giúp đỡ bọn nhỏ nhưng đám nhóc lại nói không cần, rồi đuổi hai người về chỗ ngồi. Ông bà nội của đám nhóc ngồi một bên nhìn thấy tất cả thì cười ha hả. Đợi đến lúc Tô Vân Thiều bị đuổi về thì bà nội Dương mới ân cần hỏi: "Cô gái à, cháu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có người yêu chưa? Hay đã lấy chồng rồi? Đã sinh con rồi sao?
Tô Vân Thiều, người không hề cảnh giác trước lời thúc giục sinh con lấy chồng: "..."
Quan niệm của thế hệ trước đều là như vậy, hơn nữa cô cũng ngại tranh luận với người già nên nói: "Bà ơi, cháu tên là Tô Vân Thiều. Năm nay cháu mười bảy tuổi nên vẫn còn trẻ chưa cần vội lấy chồng đâu."
Bà lão cười ha ha, với tay bốc một nắm đậu phộng trong chiếc rổ tre đặt trên bàn nhét vào tay Tô Vân Thiều: "Cháu ăn đi, đây là đậu phộng nhà bà tự trồng đấy. Nếm thử xem thế nào, thơm lắm đấy."
"Bà già này, sao có thể vì thích cô bé ấy mà đối xử bên trọng bên khinh như vậy?" Nói rồi ông nội Dương cũng bốc một nắm đưa cho Tiêu Thành, sau đó cười nói: "Chàng trai trẻ, cháu tên gì vậy? Ông thấy cháu còn trẻ thế này, chắc hẳn là nhỏ tuổi hơn cô bé kia nhỉ."
Tiêu Thành người có mái tóc bờm sư tử màu đỏ lễ phép nói: "Ông ơi, cháu tên là Tiêu Thành. Năm nay cháu mười ba tuổi."
Ông nội Dương cảm thán nói: "Ò, vậy cũng còn nhỏ quá." Bà nội Dương võ vỗ tay ông nội Dương: "Cũng không còn nhỏ đâu ông. Ông quên mắt rồi sao, lúc ông mười ba tuổi đã đi xem mắt tôi rồi đấy!"
Tiêu Thành suýt chút nữa còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề: ???
Mười ba tuổi thì xem mắt cái gì cơ chứ? Chính là kiểu xem mắt mà cậu ta biết à?
Nghe những lời bà lão nói, Tô Vân Thiều cảm thấy rất có thể thôn Cổ vẫn còn đang duy trì một số hủ tục* từ thời phong kiến.
***Hủ tuc là phong tục, tập quán đã lỗi thời, lạc hậu. Theo cách hiểu thông thường hiện nay thì hủ tục là những thói hư, tật xấu, tôi tàn làm cho xã hội bị trì trệ, chậm phát triển. "Bà ơi, ở chỗ của bà đã phải đi xem mắt từ rất sớm rồi sao?"
"Đúng vậy." Trong ánh mắt bà lão nhìn Tô Vân Thiều có chút thương cảm: "Ở chỗ của bà không hề có một ai giống như cháu đã mười bảy tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng xem mắt. Mười bảy tuổi đã là một cô gái trưởng thành rồi, phải lấy chồng, sinh con thôi."
Tô Vân Thiều, một cô gái 17 tuổi còn vị thành niên : "..."
"Bà ơi, hiện giờ nhà nước đã có quy định rõ ràng, nữ giới không được kết hôn khi chưa tròn hai mươi tuổi, còn với nam giới là hai mươi hai tuổi. Ở chỗ của bà có phải là quá sớm rồi không?"
"Thì có sao đâu?” Bà lão bật cười, nụ cười của bà làm lộ ra những chiếc răng bị sâu: "Ở chỗ của bà cũng không cần phải đi đăng kí kết hôn gì cả. Chỉ cần hai bên đồng ý đã có thể dựng vợ gả chồng được rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận