Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 123:

Chương 123:Chương 123:
Chuong 123:
Mèo chết thì thường người ta sẽ tìm một chỗ nào đó chôn nó đi, rất Ít người chịu tới những nơi mai táng thú cưng để tiêu hủy, việc này còn chưa nhắc tới đám người sợ phiền hà, không muốn chịu trách nghiệm nên ném luôn vào trong thùng rác nữa.
Tô Vân Thiều: Tôi sẽ cố gắng.
Cô đặt điện thoại sang một bên chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhớ ra một chuyện - quà sinh nhật.
Mới sáng sớm ngày hôm qua cô đã bị Tô Y Y và mẹ tô kéo đến thâm mỹ viện, lúc cả nhà quay về nhà từ bữa tiệc thì cũng muộn lắm rồi. Ba Tô đã say khướt, mẹ Tô thì mệt mỏi mà còn phải chăm sóc cho ba Tô nữa.
Tô Vân Thiều về phòng nhìn hộp quà sinh nhật vẫn chưa được tặng, lại không dám quấy ray ba mẹ nghỉ ngơi nên cô đã để nó ngoài phòng khách.
Sáng nay lúc cô ra ngoài thì quà sinh nhật vẫn còn ở đấy mà không hề nhúc nhích.
Buổi tối ba Tô về nhà thì đã là hơn mười giờ tối rồi, cũng không thấy ông gõ cửa hỏi han gì cả, chắc không phải là... ông không thích, đúng không?
Tô Vân Thiều cầm điện thoại lên, ấn vào trang cá nhân của ba Tô.
Dòng trạng thái ở trên cùng chính là Cửu Cung Đồ mà cô đã tặng, một tắm ảnh chibi gồm cả năm người trong gia đình trông rất sống động, tắm tiếp theo là ảnh chibi mọi người chụp chung, ngoài ra còn có hai tắm ảnh gia đình lúc đi nghỉ phép tại khu nghỉ dưỡng lần trước.
Thời gian đăng là mười giờ rưỡi sáng nay, chắc là uống rượu say quá nên lúc bóc quà cũng chậm đây mà.
Bên dưới còn có dòng bình luận thêm: “Quà này là con gái tôi tự tay làm đó, phiên bản duy nhất có một không hai luôn, hâm mộ cũng không được gì đâu!"
Tô Vân Thiều: 22?
Từ khi gặp nhau tới nay, lúc nào ba Tô cũng giữ hình tượng là một người ba chu đáo đáng tin, thị thoảng sẽ đăng mây món đồ cô và Tô Y Y làm lên trang cá nhân, khoe con gái một cách khéo léo nên lời khen thẳng thắn thế này thật đúng là hiễm thấy.
Nhưng từ đó cũng cho thấy rằng ba Tô rất hài lòng với món quà này.
Thế rồi, Tô Vân Thiều yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc tan học, Trần Tinh Nguyên đưa Chúc Dân Học đến nhà hàng lần trước gặp mặt.
Vẻ mặt Trần Tỉnh Nguyên lạnh lùng, không chào hỏi cũng không tươi cười, chỉ hỏi thẳng một câu: "Đậu Đậu của tớ rốt cuộc đã chết như thế nào?" Chúc Dân Học đã nhìn ra, không hiểu vì sao mà Trần Tinh Nguyên lại tin rằng Đậu Đậu không phải chết do ngã mà rất có thể Trần Tinh Nguyên còn đang nghi ngờ Đậu Đậu đã bị cậu ta giết chết.
"Chỉ là một con mèo thôi mà, có nhất thiết phải truy cứu đến cùng không? Nếu thật sự không chịu được thì tớ mua tặng cậu một con mới."
"Dù cậu có mua mười con đi chăng nữa thì đó cũng không phải là Đậu Đậu của tớ, tớ chỉ cần Đậu Đậu thôi!" Lần đầu tiên Trần Tinh Nguyên nhận ra rằng mình không hiểu một chút gì về người bạn thân biết nhau hơn ba năm này, cái giọng điệu này giống người yêu mèo ở chỗ nào chứ?
"To cứ nghĩ là nhà cậu nuôi mèo nên sẽ có kinh nhiệm, tớ cứ nghĩ là chúng ta đã quen biết nhau hơn ba năm trời nên cậu sẽ chăm sóc cho Đậu Đậu của tớ thật tốt. Tớ đã dặn đi dặn lại rồi, cậu cũng đã hứa với tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt, nhưng cậu lại đối xử với tớ như thế nào? Cậu lừa tớ! Đậu Đậu không phải chết do ngã mà là đang sống sờ sờ bị cậu tàn bạo đánh đến chết!"
"Cậu có bằng chứng không?" Chúc Dân Học ôm ngực cười nhạt: "Không có chứng chứng thì đừng có vu tội bừa như vậy, tớ có thể kiện cậu tội phỉ báng đấy!"
Trần Tinh Nguyên im lặng.
Trước khi tận mắt nhìn thấy tình trạng bi thảm của Đậu Đậu, cậu vẫn giữ thái độ hoài nghi, không biết Chúc Dân Học có thực sự ngược đãi mèo hay không, tuy nhiên sự thật luôn tàn khốc hơn so với tưởng tượng.
Dáng vẻ không lo sợ vì có chỗ dựa của Chúc Dân Học hoàn toàn khác với tình huống mà ba con quỷ học bá báo cáo lúc nhập mộng.
Cậu ta làm gì có dáng vẻ bị hù dọa chứ? Hay là cậu ta vẫn luôn diễn trò để lừa gạt quỷ?
Mọi người ngồi ở bàn bên cạnh cũng rơi vào trầm tư.
Lần trước không nghe được Trần Tỉnh Nguyên và Chúc Dân Học nói gì, lần này Tần Giản bắt kể thế nào cũng muốn nghe thử cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
Bởi vì việc đặt thiết bị nghe lén là phạm pháp, trước khi hai người đó vào nhà hàng cậu ta đã gọi cho Trần Tinh Nguyên, bên này dùng chế độ rảnh tay truyền tín hiệu sang, nếu như bị phát hiện thì chỉ cần nói là không để ý nên chưa cúp máy thôi.
Nghe đến đây, Tần Giản siết chặt nắm đắm lại: "Loại người này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, e rằng có chết cũng không hối cải!"
"Cậu ta ở trong mơ bị trừng phạt thảm đến vậy rồi, bị thiến hai lần, liên tục trải qua hai lần đau không thể chịu được nhất của phái nam mà vẫn chưa được dạy dỗ đủ sao?" Hứa Đôn há hốc mồm kinh ngạc, sức chịu đựng của tâm lý cũng thật quá phi thường rồi!
Bách Tinh Thần một châm thấy máu: "Đó là mơ, không phải hiện thực."
Triệu Tình Họa tức đến đỏ cả mắt, Lôi Sở Mạn muốn lao sang thiến Chúc Dân Học ở bên cạnh hai phát, nhưng nghĩ lại đó là phạm pháp, cô lại nhịn xuống, kìm nén đến cả người run lên.
"Em chưa từng nhìn thấy người nào trơ trến như vậy!" Tô Y Y chỉ biết lắc đầu.
Tô Vân Thiều bị sáu con quỷ mèo lớn nhỏ vây quanh, vốn định cho chúng nghe những lời áy náy hối hận của Chúc Dân Học trước khi đưa chúng đi đầu thai, nhưng bây giờ đành...
Cô chỉ vào bên cạnh: "Đi thôi, có oán báo oán, có thù báo thủ!”
Chúc Dân Học làm hại quá nhiều sinh mạng nhỏ bé là nhân, bị quỷ hồn của những con mèo hành hạ tới chết báo thù là quả, chỉ cần không giết chết cậu ta thì mọi việc vẫn nằm trong luật nhân quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận