Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 759:

Chương 759:Chương 759:
Chuong 759:
Trên mặt Thiện Nhi áo đỏ vẫn còn đọng lại biểu cảm ngạc nhiên, chỉ lát sau, gương mặt của cô ấy liên tục biến đổi qua lại giữa Thiện Nhi và chính cô ấy, cuối cùng dừng lại ở gương mặt của Thiện Nhi áo đỏ.
Sau khi hai Quỷ Vương hợp thành một thể, Thiện Nhi vẫn là người nắm quyền chủ đạo.
Đến cùng vẫn làm liên lụy tới Thiện Nhi ngốc.
Thiện Nhi áo đỏ khẽ thở dài, nỗi căm hờn dành cho ông trời chợt dâng lên. Bỗng nhiên, cô ấy giơ ngón giữa lên trời, há miệng rủa lớn: "Ông già chết tiệt này, bà đây giết nhiều người lẫn quỷ như vậy, oán khí chồng chất cao ngut trời, vậy mà ông cũng không thèm giáng sét xuống đánh bà, đui rồi đúng không?!"
Nhóm Tô Vân Thiều: "..."
Người dân trong thôn Cổ: "..."
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp: "..."
Tuy chửi ông trời cũng là một cách để chọc tức, khiến ông ta phải giáng sét trời xuống, nhưng hậu quả rất có thể sẽ bị sét trời đánh cho tan thành mây khói ngay lúc vừa mở miệng, có con quỷ nào mà dám làm như vậy không? Nếu có thì cũng điên quá rồi đấy.
Chuyện đã đến nước này, Tô Vân Thiều tính ra tay.
Cô vừa nâng một ngón tay lên, Đào Yêu lập tức dựng lên vô số ảo cảnh bao bọc lấy cô hệt như một củ hành tây, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào phát hiện sơ hở.
"F*ck, Thiên Đạo chết tiệt, chửi tới vậy mà cũng không giáng sét đánh tôi hả?" Thiện Nhi áo đỏ bị chọc giận thật rồi: "Bà đây vẫn đang chờ bị sam sét của ông đánh quách cho xong để còn đi theo Tô Vân Thieu làm quỷ lần nữa này! Có phải mắt ông mù, tai lão điếc, não bị..."
"Âm!" Đúng lúc này, sét trời giáng xuống.
Thiện Nhi áo đỏ trợn tròn hai mắt: "F*ck, bản kiến nghị toàn dân thế mà lại không có ích bằng vài câu mắng chửi của bà đây à!"
"Chạy mau..." Người dân của thôn Cổ gân cổ hét lên với Thiện Nhi áo đỏ, thật sự chỉ hận không thể nhào tới kéo Thiện Nhi áo đỏ chạy trốn thôi.
Sét trời đánh xuống tới nơi rồi, một lệ quỷ sợ nhất là sét trời như cô lại vẫn đứng ngây ra đó, có phải muốn chết không hả?
Không cần họ nhắc, Thiện Nhi áo đỏ đã co giò chạy mắt dép rồi.
Trong người cô ấy vẫn còn vài lá bùa mà mấy thí sinh đưa cho, lúc sắp bị sét trời đánh trúng, cô ấy sẽ vắt một lá bùa ra, lỡ mà tốc độ không đủ nhanh, sét trời đánh trúng người cô ấy thật thì vẫn còn bùa bình an và bùa Kim Chung Tráo của Tô Vân Thiều đỡ cho.
"Âm..." Sét trời cắt ngang tắm màn khí độc xanh biếc, để lại một vết rách cực lớn. Nó vừa chạm vào khí độc thì chẳng khác nào tia lửa gặp cỏ khô, chớp mắt một cái đã bùng lên, nhưng chưa cháy được bao lâu đã bị khí độc xung quanh ùa tới, dập tắt.
"Âm..." Lại một tia sét trời mới giáng xuống.
Sau một lúc trốn chạy, Thiện Nhi áo đỏ phát hiện sét trời muốn đánh cô ấy lại bắt ngờ quay sang giằng co với khí độc, dẫn tới uy lực của sét trời cũng bị khí độc mài mòn đi nhiều, đến khi đánh tới chỗ cô ấy thì chẳng còn mạnh mẽ như trước nữa.
Có thể là do sét trời phát hiện nếu không giải quyết được hết khí độc sẽ chẳng đánh chết được cô ấy, cho nên mới quyết định đối đầu với khí độc trước.
Nhưng dù là nguyên nhân gì thì cũng cho Thiện Nhi áo đỏ cơ hội thở dốc.
Người dự thi, người dân trong thôn Cổ cũng như khán giả xem phát sóng trực tiếp, tất cả đều trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng sét trời đánh khí độc, từng tia sét lần lượt giáng xuống, đánh cho màn khí độc vốn xanh biếc dần trở nên nhạt màu.
Khí độc ít đi, tạo cơ hội cho sét trời tiếp tục hừng hực khí thế bổ xuống người Thiện Nhi áo đỏ.
"Thật hay giả vậy?" Thiện Nhi áo đỏ vội vàng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vì sợ chạy thẳng sẽ dễ bị đánh trúng, cô ấy còn cố tình chạy theo hình ziczac: "Khí độc chưa giải quyết hết mà, Thiên Đạo kia, sao mới làm có một nữa đã bỏ cuộc rồi, không thấy thẹn trong lòng hả?!"
Nhưng dù cô ấy có chạy hết tốc lực theo chỉ dẫn của người dự thị, sắm sét giáng từ trên trời xuống chỉ bị suy giảm một phần nhỏ khi xuyên qua màn khí độc thôi, còn lại phần lớn đều sẽ đánh xuống người cô ấy.
Nhìn tình hình trước mắt, mọi người biết không thể dựa vào sét trời nữa rồi.
Có lẽ ngay cả Thiên Đạo cũng cảm thấy đánh nhiêu đó đã đủ, mà cũng có thể là Thiên Đạo cho rằng khế ước giữa Cổ Vương và người dân trong thôn Cổ không thể kết thúc bởi tay mình nên mới làm thế.
Nếu đã vậy, chỉ bằng thừa dịp sét trời vẫn còn, thử đục nước béo cò trộn lẫn sét trời do mình dẫn tới xem sao. Thế là Tô Vân Thiều nhanh tay lôi Bé Mập ra: "Bé Mập, em triệu tập đám cổ trùng làm thử đi, nhớ đừng đồng loạt xông lên mà hãy xé lẻ ra, đi từng nhóm một."
Bé Mập biết mình vẫn còn cơ hội sống sốt, thế là không phấn đấu quên mình như trước nữa. Nó ngửa mặt lên trời hét lớn, lần này, nhờ sự che dấu của tiếng sắm, tiếng hét của nó không còn chói tai như trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận