Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 322:

Chương 322:Chương 322:
Chương 322:
Câu nói tiếp theo đã biến mắt trước ánh nhìn sắc bén đang nheo lại của ba Tô.
Ba Tô cười lạnh: "Năm đó là vì em nhìn thấy bộ dạng của anh đẹp mắt nên mới viết thư tình cho anh đúng không? Nếu không phải Chu Hồng lỡ miệng, anh còn không biết chờ đến khi tốt nghiệp xong, em còn muốn viết thư tình cho thầy giáo nữa!"
Mẹ Tô: II
Chu Hồng cái đồ miệng rộng này a a al
Lúc ba Tô đang bận rộn ghen tuông thời niên thiếu ở tầng ba, ba đứa nhỏ ở tầng hai đều đang bận rộn, nhưng không có một đứa nào có liên quan đến tình cảm.
Tô Y Y đang bận làm đề và tích điểm mua dịch chữa trị cho anh trai, Tô Húc Dương ôm máy tính bảng lên mạng xem tư liệu có liên quan đến việc đầu tư, Tô Vân Thiều gọi Đào Yêu tới học tập.
"Ngoại ngữ có thể không học cũng được, chỉ cần cậu không ra nước ngoài du lịch, không ra nước ngoài làm việc thì không cần dùng tới, nhưng còn tiếng Trung cậu buộc! Phải! Học!"
Đào Yêu ra sức giãy giụa, tay chân nhỏ cố gắng dùng sức cũng không cách nào thoát khỏi Tô Vân Thiều, cậu nhóc vô cùng tức giận.
"Tôi cũng đâu phải không biết chữ, không học!"
Tô Vân Thiều hỏi: "Câu một ngày làm thầy suốt đời làm cha, có ý gì? Xuất phát từ đâu? Câu tiếp theo là gì?"
Đào Yêu: "..."
"Thời buổi này ai còn học thuộc
( Mạnh Tử 》 nữa chứ?" Lâm ba am bẩm, vô cùng không vui, nhưng cũng không dùng sức giãy giụa nữa.
Tô Vân Thiều buông tay ra, xách cổ cậu đặt lên ghế sô pha.
"Xã hội hiện nay lấy con người làm chủ, Thiên Đạo cũng thiên về nhân đạo, yêu quái cũng không dễ sống. Vẻ ngoài hiện giờ của cậu chỉ có ba tuổi, gặp được thời cơ thích hợp là có thể trưởng thành, đến lúc đó cậu sẽ có bạn của mình, cần có chủ đề chung để trao đổi."
"Tôi không bắt cậu học vật lý, hóa học, sinh học, những thứ này không dùng nhiều nên cũng không cần biết nhiều, nhưng lịch sử và văn học là hai môn học tôi hy vọng cậu có thể học lên nữa, lấy lịch sử làm gương, lấy người làm gương, có le trong quá trình học cậu còn tìm được việc mình muốn làm."
Cuộc sống của yêu quái quá dài, cậu cũng không có sở thích gì, luôn ở nhà phơi nắng phơi trăng ăn không ngồi rồi, vậy cũng quá mức nhàm chán đi.
Dường như Đào Yêu biết cô đang suy nghĩ điều gì, cậu ôm hai tay, tức giận nói: "Tôi chỉ muốn làm một con cá mặn vui vẻ, không được sao?"
"Được." Tô Vân Thiều gật gật đầu, sau khi Đào Yêu lộ ra thần sắc vui mừng, cô rất bình tĩnh mà hỏi cậu một câu,"Nếu như tôi chết thì sao?”
"Cô đang sống rất tốt, còn chưa tới mười tám tuổi, chết cái gì mà chết? Tôi cho phép chưa? Không đúng, Diễm Vương cho phép chưa?"
Tô Vân Thiều bắt lấy chân của Đào Yêu, nhìn vào mắt của cậu ta, bức bách cậu ta phải nhìn thẳng vào hiện thực.
"Tôi vẫn chưa nói cho cậu biết, lúc trong phòng chờ VIP ở thành phố S, tôi đã gặp được một người đàn ông rất có khả năng là người đã đem thi thể và hồn phách của Trường Tôn Thụy trấn áp ở trong quan tài, tôi không đánh lại ông ta, cậu hiểu ý của tôi chứ?"
Đào Yêu dẫu môi, khuôn mặt nhỏ căng ra, cậu đương nhiên hiểu được.
Chỉ cần Tô Vân Thiều là Thiên Sư mạnh nhất trong Huyền Môn hoặc là có thực lực đứng đầu, Đào Yêu có thể ở dưới sự che chở của cô mà an tâm làm cá mặn mấy chục năm cũng được.
Nhưng cô đã gặp phải cường địch, còn là một thiên sư âm tà ác độc không tuân thủ quy tắc của giới thiên sư, không ai biết ông ta có thủ đoạn tàn ác cỡ nào, có xuống tay giết yêu hay không.
Nghĩ tiêu cực hơn một chút, nếu nhu trong qua trinh T6 Van Thieu trưởng thành đã bị đối phương giết trước một bước thì sao?
Vừa nghĩ tới khả năng kia, nội tâm Đào Yêu dâng lên một cỗ dục vọng tu luyện mãnh liệt.
"Tôi... Cậu ta mím môi, ánh mắt lóe lên vài lần, hóa thành kiên định,"Tôi hứa với cô, ngày mai sẽ bắt đầu chăm chỉ tu luyện, cũng sẽ học tập về lịch sử và văn học, nhưng cô cũng phải hứa với tôi là không được chết!"
Tô Vân Thiều không nhịn được mà cười thành tiếng, trước khi Đào Yêu thẹn quá thành giận đã bổ sung một câu: "Tôi là người, nhiều nhất chỉ sống đến bảy tám chục tuổi, cũng không thể trường sinh bất tử." "Chỉ cần cô nuốt một viên yêu nguyên, đem yêu nguyên làm hạch tâm tu luyện của mình, cô cũng có thể chuyển thành yêu tu, sẽ giống như tôi, có được sinh mệnh dài lâu."
Tô Vân Thiều nghe thấy thì có chút hoảng hốt, giống như đã từng có ai đó đã nói qua lời tương tự ở trước mặt cô.
Tạm thời không nhớ ra, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, lắc đầu nói: “Tôi sẽ không làm như vậy.”
"Vì sao chứ?” Đào Yêu nóng nảy.
Từ xưa đến nay, loài người đều đang tìm cách để trường sinh bất tử, khi tất cả những thứ này đặt ở trước mặt của Tô Vân Thiều chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, vì sao cô lại không muốn?
Tô Vân Thiều không nói quá nhiều đạo lý, chỉ đưa ra cho Đào Yêu một ví dụ."Tuổi thọ của cậu rất dài nhưng cậu mỗi ngày không phơi nắng thì là tắm ánh trăng, cũng không tích cực tu luyện, cậu đã tìm thấy được chuyện mà mình thật sự muốn làm chưa?”
Đào Yêu: "..."
"Chính vì đường đời của cậu còn rất rất dài, nên chuyện gì cậu cũng cảm thấy ngày mai bắt đầu cũng chưa muộn, rồi ngày mai này lại đến ngày mai khác, phóng túng thành cá mặn."
"Tôi cảm thấy cuộc đời dài mấy chục năm đã rất đủ rồi, thuận theo sinh tử luân hồi và quy tắc của Thiên Đạo cũng không có gì là không tốt."
Từ khi quen biết tới nay, Tô Vân Thiều nói là làm, cũng không nói dồi.
Đào Yêu tin cô, nhưng không tin Diêm Vương,"Nếu cô chết thật, Diêm Vương sẽ không cho cô đi vào luân hồi, nhất định sẽ ban cho cô chức vị nào đó ở âm phủ, giữ cô lại ở bên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận