Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 847:

Chương 847:Chương 847:
Chương 847:
"Đây là động vật được quốc tế bảo vệ đấy, lại còn là loài động vật sống quân cư."
Bắt một con vật sống quần cư chia lìa với đàn của mình, vậy thì quá tàn nhẫn rồi.
Hơn nữa, con rái cá biển nhỏ này dường như là thủ lĩnh của đàn rái cá biển, nếu cô đưa thủ lĩnh của đàn rái cá này đi, cuộc sống sau này của đàn rái cá biển sẽ vô cùng khó khăn.
Chú rái cá nhỏ ôm chú nhim biển yêu thích của mình, nhưng không hiểu sao lại chán ăn, ánh mắt trở nên đờ đẫn, không còn sự nhanh nhẹn và lém lỉnh như trước. Diêm Vương đã gặp qua rất nhiều yêu quái bên cạnh Tô Vân Thiều, anh chỉ cần liếc mắt một cái là biết tên nhóc rái cá biển kia đang nghĩ gì, nhưng anh không thèm vạch trần nó.
Nuôi mấy bé yêu quái sống trên đất liền hoặc sống trong nước ngọt thì nhà họ Tô còn cố gắng nuôi được, còn đây là yêu quái sống ở biển, làm sao nhà họ nuôi được, càng huống hồ đây là yêu quái của nước R nếu như bị người khác phát hiện ra, nói không chừng còn xảy ra xích mích giữa hai quốc gia.
"Hử? Sao lại không ăn?" Tô Vân Thiều phát hiện chú rái cá biển nhỏ không biết vì sao không ăn nhím biển "Ăn no rồi hả?" Rái cá biển nhỏ lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, nó trả lại nhim biển đã được làm sạch cho Tô Vân Thiều, trèo xuống khỏi lưng cô, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi tay nhỏ chống cằm bày ra tâm trạng trầm tư, không ăn cũng không chơi đùa.
Dáng vẻ nhỏ nhắn có chút u sầu, cũng không biết vì sao nó lại u sầu như vậy.
Tô Vân Thiều nhìn thấy cảnh ấy lại thấy ngứa tay, cô muốn sờ nó mấy cái, sau đó trong lòng bàn tay cô đột nhiên có thêm một thứ lành lạnh mềm mềm, hoá ra là tay của Diêm Vương.
Diêm Vương: "Cho em sờ đó."
Cho nên đừng mơ tưởng đến việc mang theo động vật lông xù kia về nữa.
Tô Vân Thiều hiểu ấn ý của anh, nên cô không chạm vào chú rái cá biển nhỏ kia nữa, một bên vừa sờ vừa véo tay của Diêm Vương, một bên tận hưởng đồ ăn do Diêm Vương dùng tay còn lại đút cho mình.
"Lần trước anh đã nói sẽ nướng cá cho em ăn.”
"Hôm nay à?" Diễm Vương nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, ngoại trừ hải sản tươi ngon nhất thì không có thêm chút gia vị gì,"Không có gia vị, chỉ có thể ăn hải sản nướng nguyên vị thôi, nếu em không ngại thì anh sẽ làm.”
Tô Vân Thiều: "Em không ngại."
"Được." Diêm Vương dùng tiếng của nước R ra lệnh cho hai con rái cá biển,"Đi bắt cá đi."
Hai con rái cá lớn không biết chuyện gì xảy ra, nghe được lệnh cũng ngoan ngoãn chạy xuống biển bắt cá, không kịp nhìn mặt con đầu đàn.
Trên thực tế, thủ lĩnh của bọn chúng cũng không để ý chuyện này, nó còn đang mải buồn bã.
Hai con rái cá lớn bắt được rất nhiều cá và quay trở lại, Diêm Vương dùng bùa nước để rửa sạch cá, dùng bùa lửa để nhóm lửa, dùng bùa gỗ thay cho củi đốt, hành động thuần thục và tài nấu nướng xuất sắc đã khiến cho Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Vừa nhìn là biết anh đã nướng cá rất nhiều lần rồi."
Không biết kiếp trước cô đã sai Diêm Vương làm cho mình bao nhiêu món ăn, anh mới rèn ra được tay nghề thành thạo thế này, khoai lang nướng ở trên ngọn núi sau thôn Vân lần trước ăn cũng rất ngon.
Nghe vậy, nụ cười khẽ trên môi Diêm Vương biến mắt.
Đúng là để rèn luyện tài nấu nướng anh đã từng nấu không ít món, nhưng bởi vì hai người họ gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, mà mỗi lần gặp nhau không phải bàn chuyện quan trọng thì cũng đi giao lưu, mặc dù cố tình học nấu nướng vì cô vợ nhỏ nhưng Tô Vân Thường chẳng ăn đồ Diêm Vương nấu được mấy lần.
Sau này sức khoẻ của Tô Vân Thiều yếu đi, Diêm Vương luôn muốn nấu may món bổ để cô bồi dưỡng cơ thể, lúc này cô mới thường xuyên được ăn đồ anh nấu.
Tô Vân Thiều:22??
Cô chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nhưng nhìn sắc mặt của Diêm Vương thay đổi, giống như vừa giam phải sắm sét vậy, vì sao nhỉ? Lần trước khi nướng khoai cô cũng hỏi, mà anh có trưng ra vẻ mặt thế này đâu.
Lòng dạ đàn ông, sâu như đáy biển, thật khó hiểu, haizzzl
Hiếm khi hai người được ngồi đối mặt với nhau chứ không phải tán gau qua WeChat, Diem Vương không muốn nói về mấy chuyện không vui nên anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Nếu em thích, sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em ăn."
Tô Vân Thiều ân cần trả lời,"Không phải gần đây anh vẫn luôn bận rộn với công việc ở địa phủ sao?"
Kỳ thật cô vẫn để bụng chuyện sau vòng bán kết, rõ ràng là có hai ngày để nghỉ ngơi mà Diêm Vương nhân lại không nhân cơ hội này để chủ động nhắn tin cho cô.
Diêm Vương gật đầu, nghiêm túc nói: "Những việc đó vốn là công việc của anh, nếu ném hết cho Bạch Vô Thường thì cũng không tốt lắm."
Tô Vân Thieu:???
Nói như vậy giống như người đã nhân lúc nghỉ hè mà ném hết công việc cho Bạch Vô Thường để ở bên cạnh cô là Diêm Vương giả vậy.
"Sao đột nhiên lương tâm của anh lại trỗi dậy thế?"
Diêm Vương nhếch mày: "Anh cần tới thứ ấy làm gì?"
Giọng điệu quá mức tự nhiên này khiến Tô Vân Thiều bật cười không thôi, Vậy sao tự dưng anh lại chăm chỉ làm việc vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận