Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 591:

Chương 591:Chương 591:
Chuong 591:
Nếu lúc này rắn trắng nhỏ còn không nhận ra vấn đề thì mới là lạ, nó đưa thức ăn lên mũi, cẩn thận ngửi một lượt.
Hàng năm thôn Vân đều bị rắn, con trùng, chuột, kiến phá hoại, nên nhà nào cũng có rượu hùng hoàng trong nhà, nó đã quá quen thuộc với mùi rượu hùng hoàng rồi.
"Các người muốn dùng rượu hùng hoàng để đối phó tôi!" Rắn trắng nhỏ khiếp sợ không thôi.
Cha chồng: "Mày là yêu, chúng tao là người, người và yêu không thể sống cùng nhau."
Mẹ chồng: "Mày vẫn nên trở lại trong từ đường đi!"
Tình cảm của rắn trắng nhỏ đối với cha mẹ chồng kém xa tình cảm nó dành cho chồng, cha mẹ chồng muốn hại nó, nó sẽ không đau lòng, nhưng đến cả chồng nó cũng muốn dùng rượu hùng hoàng đối phó nó, điều này khiến nó vừa khiếp sợ vừa khó hiểu.
"Văn Hiên, anh là chồng của em, là cha của hai con, anh cũng muốn đối xử với em như vậy sao?"
Vân Văn Hiên cúi đầu dưới ánh mắt không thể tin nổi của nó,"Sương nhi, người lây yêu là vi phạm phép trời, chúng ta vốn không nên ở bên nhau."
Lần đầu tiên rắn trắng nhỏ biết được người chồng cùng chung chăn gối với mình lại là dạng người như vậy, nó châm chọc nói: "Vậy anh muốn ở cùng ai? Là con người mà anh vừa nhắc tới sao?"
Trong lúc nó đang hỏi, Vân Hinh mặc một bộ đồ đỏ đi vào từ cửa chính, bàn tay trắng nõn ôm lên cánh tay của Vân Văn Hiên, nhẹ nhàng mà dựa vào lồng ngực của Vân Văn Hiên.
"Đương nhiên là tôi."
Vân Văn Hiên không đẩy Vân Hinh ra, cũng không phản bác lấy một câu, rắn trắng nhỏ lập tức hiểu ra: "Cho nên trong mắt anh, tình cảm sớm chiều chung đụng của chúng ta không thể so với chuyện em là yêu quái, đúng không?"
"Sớm chiều chung đụng?" Vân Hinh cười lạnh, "Tôi và anh Van Hiên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tôi mới là người cùng anh ta sớm chiều chung đụng, mày chỉ là một con rắn, chỉ bò trên mặt đất bắt chuột mà ăn thô!"
Rắn trắng nhỏ ăn đồ cúng do người dân cung phụng mà lớn lên, nó có bao giờ phải ăn chuột bọ? Vân Hinh nói như vậy chính là cố y coi khinh nó.
Cha mẹ chồng của nó chỉ cần tưởng tượng đến bọn họ cùng ăn, cùng sống với một con rắn biết ăn chuột bọ là cảm thấy lông tơ trên người dựng hết lên, ghê tởm muốn chết.
Mà Vân Văn Hiên tưởng tượng đến mình đã cùng chung chăn gối và có nhiều tiếp xúc thân mật với rắn trắng nhỏ lại càng cảm thấy kinh tởm hơn.
Thấy bọn họ đối với mình chỉ có chán ghét và mâu thuẫn, trong lòng rắn trắng nhỏ lạnh lại, nó đứng dậy muốn rời đi.
"Được, tôi đi."
"Muốn chạy? Không có cửa đâu!" Vân Hinh giơ tay lên, rất nhiều thôn dân chạy ra từ phía sau cô ta, trên tay mỗi người đều cầm một cái bình gốm, rất nhiều thôn dân vây quanh rắn trắng nhỏ.
Rắn trắng nhỏ nghe thấy mùi rượu hùng hoàng nồng nặc, trong đó còn có một luồng khí khiến nó cảm thấy bất an, nó sợ hãi lùi về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa mình mà mọi người. Vân Hinh làm sao có thể buông tha cho nó dễ dàng như vậy, cô ta phát tay lên ra lệnh: "Hát rượu!"
Người dân trong thôn nghe theo lệnh của cô ta mà đồng loạt rót rượu hùng hoàng từ bình gốm ra bát.
Ran trắng nhỏ trốn đi theo bản năng, sau đó nó bỗng nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, phía sau nó còn có hai quả trứng rắn, vì vậy nó chỉ có thể đứng lên phía trước để bảo vệ trứng rắn.
Toàn bộ rượu hùng hoàng đựng trong hơn mười mấy bình gốm đều đổ ra ngoài, ít nhất một nửa số rượu đã hắt lên người của rắn trắng nhỏ khiến nó ướt sũng từ đầu đến chân.
Ran trắng nhỏ cảm thấy choáng váng đau đầu, trước mắt nó xuất hiện hai bóng hình, cả người nó không còn sức lực nữa.
Thấy nước bùa và rượu hùng hoàng thật sự có hiệu quả, Vân Hinh bước tới, giật lấy hai quả trứng rắn được rắn trắng nhỏ che chở trong lòng rồi tiện tay ném chúng đi.
"Không ——" Rắn trắng nhỏ mở to hai mắt, trong mắt nó chỉ còn lại sự tuyệt vọng, nó trơ mắt nhìn hai quả trứng rơi xuống đất mà không kịp ngăn lại.
Khoảnh khắc khi hai quả trứng rắn sắp rơi xuống đất, có hai đứa bé không biết từ đâu vụt tới, kịp thời đón được hai quả trứng rắn.
Chỉ suýt chút nữa trứng rắn đã rơi xuống rồi! Ran trắng nhỏ sợ hãi, nó lao qua muốn cướp lại trứng rắn của mình, nhưng vì tác dụng của nước bùa và rượu hùng hoàng mà nó ngã xuống đất một cách yếu ớt.
Nó không màng tới vết thương và hoàn cảnh của mình, cố gắng dùng cả tay cả chân bò về phía trước, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào trứng rắn.
"Mày là rắn yêu, đừng biểu hiện giống người như thế." Vân Hinh dùng một chân giam lên ngón tay của rắn trắng nhỏ, chân còn lại giơ lên, toàn bộ sức nặng của cô ta dồn hết lên ngón tay của rắn trắng nhỏ.
"A ——" Rắn trắng nhỏ kêu la thảm thiết, ngón tay của nó đau, lòng nó đau, người nó càng đau hơn.
Rượu hùng hoàng như xuyên thủng qua da thịt của nó, từng giọt rượu giống như thuốc độc điên cuồng hủy diệt thân thể của nó, khiến nó không thể động đậy, thậm chí chỉ vừa động nhẹ cũng đau đớn vô cùng.
"Thật ồn ào." Vân Hinh che lỗ tai lại, Mau kéo cô ta tới từ đường.”
Các thôn dân lôi kéo rắn trắng nhỏ tới từ đường mà không chút thương tiếc nào.
Trên đường đi tới từ đường, rắn trắng nhỏ nhìn thấy các thôn dân đi theo sau lưng mình, nhưng không có một ai mở miệng cầu xin cho nó, tất cả thôn dân từng được nó bảo vệ lại nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận