Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 677:

Chương 677:Chương 677:
Chuong 677:
Hai anh em deu cam thay ngượng ngùng, họ nở nụ cười khách sáo,"... Duyên phận, đúng là duyên phận.”
Cả báo tuyết nhỏ, Tuyết Phong và Kim Trường Không mà cảnh sát đang lo lắng tìm kiếm báy lâu đều đã được trở về nhà họ Tô trước thông qua quỷ môn của Diêm Vương, trở thành những bé yêu quái sinh sống trong nhà họ Tô rồi.
Viên cảnh sát nọ cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, chủ yếu là do một tuần qua họ đã hợp tác với nhau mà sinh ra lòng tín nhiệm, cho nên phía cảnh sát không hề ngờ tới chuyện này. Anh ta nam lay tay hai anh em, trinh trọng nói: "Hoan nghênh mọi người quay lại thảo nguyên! Tin tôi đi, lần sau mọi người trở lại, chúng tôi nhất định sẽ biến thảo nguyên này thành một nơi sạch sẽ hơn, vui vẻ hơn, không còn máu và tội ác!"
Tô Vân Thiều: "Chỉ cần mọi người cùng nhau làm việc, đoàn kết một lòng, điều này nhất định sẽ xảy ra."
Tô Húc Dương: "Lần này thời gian quá gấp, lần sau chúng tôi sẽ lại tới, chúng ta sẽ cùng ăn cừu nướng nguyên con, uống rượu kumiss, không say không về!"
Trò chuyện một hồi cũng gần hết giờ, hai anh em họ Tô lên máy bay với nhiều đặc sản địa phương được các sĩ quan cảnh sát nhiệt tình tặng họ.
Hai anh em trở về nhà họ Tô với biết bao túi lớn túi nhỏ, Tô Vân Thieu vội vàng thu dọn hai ba bộ quần áo, một ít bùa chú và kiếm gỗ đào đã chuẩn bị từ trước, vuốt ve Tuyết Đoàn Tử và những bé yêu quái khác đang cảm thấy khó chịu khi đến một môi trường xa lạ, rồi cô tạm biệt gia đình, tiếp tục lên đường một lan nữa mà chưa kịp nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng gì.
—— Cuộc thi của Huyền môn đã bắt đầu.
Kỳ đại hội Huyền môn năm nay được tổ chức tại phái Thanh Sơn, cũng là môn phái của Hằng Thuật đạo trưởng, ông ấy vừa là người tổ chức vừa là giám khảo của cuộc thi năm nay luôn.
Khi Tô Vân Thiều vẫn còn ở trên thảo nguyên, vòng thi đầu tiên của đại hội Huyền môn đã bắt đầu.
Nhận được thư mời từ Cao Nhiêu, cô được đặt cách bỏ qua vòng thi đầu tiên mà tiến thẳng vào vòng hai. Ở một phương tiện nào đó, có thể sẽ có người nghi ngờ cô đi cửa sau, nhưng cả Hằng Thuật và Cao Nhiên đều cảm thấy cô không nên lãng phí thời gian vào vòng loại đầu tiên làm gì.
Tô Vân Thiều vừa xuống máy bay, đã có đệ tử của phái Thanh Sơn tới đón cô.
Có lẽ xét thấy Tô Vân Thiều là một cô gái trẻ, nên phái Thanh Sơn đã cử một nữ đệ tử trẻ trung và hoạt bát đến.
Vừa gặp mặt, trong mắt nữ đệ tử đã lộ ra sự phần khích.
"Tô đạo hữu, rất vui được gặp côi Cả phái Thanh Sơn lớn như vậy, nhưng lại chẳng có mấy vị sư tỷ ( đàn chị ), toàn là sư huynh ( đàn anh ), tôi chẳng có lấy một người để nói chuyện cùng. À, cô đừng hiểu lầm, không phải là tôi muốn ép buộc cô đâu, chỉ là do nhìn thấy được một nữ thiên sư của Huyền môn khiến tôi vui quá mà thôi."
Tô Vân Thiều có thể hiểu được cảm xúc của cô ấy.
Trong Huyền môn có quá nhiều kẻ gian trá, những nữ đệ tử trong Huyền môn thường bị phân biệt đối xử, thực sự không dễ để có một nữ thiên sư quyết tâm tu luyện và có thể tạo ra được một thành tựu nhất định.
"Quách Uyen Thanh đạo hữu sao còn chưa tới?"
"Quách đạo hữu tới rồi!" Nữ đệ tử nọ nói,"Những người khác đều đã tới, Tô đạo hữu là người tới muộn nhất, Hằng Thuật sư thúc còn lo rằng cô sẽ tới không kịp, cũng may vòng bán kết được tổ chức vào ngày mai, chúng ta vẫn kịp thời gian."
Nữ đệ tử này tên là Lạc Tầm Lục, cô ấy là đệ tử mới gia nhập phái Thanh Sơn vào đầu năm nay, mới mười sáu tuổi, mắt mày tràn đầy sự hoạt bát cùng sức sống. "Vốn dĩ với địa vị của tôi, tôi không thể tới đón Tô đạo hữu, để tránh cho người ta cảm thấy chúng tôi không tôn trọng vị đạo hữu nhận được thư mời. Nhưng sau này Hằng Thuật sư thúc cảm thấy nếu để một nữ đệ tử như tôi đi đón cô sẽ tiện hơn để các sư huynh khác đi đón, cho nên tôi mới được cử tới đây."
Việc có tôn trọng một người hay không cũng không phụ thuộc vào tên tuổi hay trình độ của người tiếp đón, mà phụ thuộc vào tất cả những lời nói, hành động, cử chỉ của các bên thể hiện ra.
Tô Vân Thiều vốn không bận tâm đến điều này, cô chỉ gật đầu rồi mỉm cười.
"Tôi lớn hơn cô một tuổi, không sao đâu."
Lạc Tầm Lục thốt lên: "Lúc mới nhìn thấy gương mặt của Tô đạo hữu, tôi đoán rằng cô còn rất trẻ. Thật không ngờ cô mới chỉ có mười bảy tuổi. Trời ạ, cô có phải là thiên tài của Huyền môn trong truyền thuyết không?"
Tô Vân Thiều cười: "Làm sao tôi có thể là một thiên tài được chứ? Chỉ là do tôi có chút kỳ ngộ mà thôi.”
Một kỳ ngộ được sống lại và quay trở lại vị trí xuất phát.
"Tôi không đồng ý với điều đói Nếu cô không thông minh, như tôi chẳng hạn, thì cho dù có được kỳ ngộ tốt đến đâu thì cũng vô ích. Sao kỳ ngộ có thể biến một kẻ vô dụng thành thiên tài được?” Lạc Tầm Lục xua tay, từ trong túi lấy ra một chai sữa chua ở nhiệt độ phòng đưa cho Tô Vân Thiều,"Loại cốt truyện có được nhẫn không gian hoặc cơ hội gian lận chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, còn hiện thực thì đâu có dễ dàng như thế."
Tô Vân thiều cũng đồng ý với suy nghĩ này, cô nhận lấy chai sữa chua và uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận