Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 662:

Chương 662:Chương 662:
Chuong 662:
Tô Van Thiều: "Em chỉ mượn đường một chút thôi. Em tới địa phủ không lâu đã phải rời đi. Phong cảnh ở đó cũng bình thường, nhưng biển hoa bỉ ngạn ở đó thì khá đẹp. Nếu anh muốn xem thì em có thể nhờ Lâu Cảnh đưa anh đến đó."
Tô Húc Dương: ! † I
Tự nhiên nhận được một vé đi địa phủ, tay cầm vô lăng của anh ay hơi run, giọng nói cũng không được tự nhiên: "Vậy thì không cần đâu!"
Tô Vân Thiều có thể cảm nhận rõ ràng chiếc xe du lịch đang bị chệch bánh, trong xe cũng hơi rung chuyển một chút, nếu cô còn chưa nhận ra tâm trạng khác lạ của Tô Húc Dương nữa thì mới lạ đấy.
"Đúng là trên đời này có rất ít người có thể đi xuống địa phủ khi còn sống, phân lớn người trong Huyền môn cũng không làm được, em cũng chỉ mới được đến đó một lần thôi. Anh cứ coi như là đến một nơi đặc biệt một chút để ngắm cảnh. Còn nếu anh thấy sợ, em có thể đi chung với anh."
Không có anh trai nào muốn thừa nhận rằng mình cảm thấy sợ hãi trước mặt em gái cả, vì vậy, cho dù trong lòng có run sợ đến mức nào thì Tô Húc Dương vẫn kiên quyết phủ nhận.
"Ai nói là anh sợ chứ? Anh chỉ không muốn quấy ray Diêm Vương thôi."
Tô Vân Thiều: "..." Em hiểu.
Vì để chừa lại đường lui cho anh trai, cô cũng thuận theo lời nói của Tô Húc Dương,"Bình thường em không muốn làm phiền anh ấy, cũng không muốn làm phiền anh."
"Thật sao?" Tô Huc Dương mừng rỡ rồi lại chợt sửng sốt,"Ngài ấy là vua của địa phủ, bình thường phải bận rộn quản lý cả địa phủ rộng lớn như thế, em không cần phải bảo ngài ấy dẫn anh đi ngắm phong cảnh đâu, mở đi mở lại cánh cửa quỷ môn như vậy rất là rắc rối."
Tô Vân Thiều cố nén cười,"Vâng, bình thường anh ấy khá bận rộn.” Chẳng có người anh trai nào lại thấy người đàn ông muốn cướp em gái mình là vừa mắt cả, Tô Húc Dương không muốn nói quá nhiều về Diêm Vương, vì thế anh ấy lại chuyển chủ đề nói chuyện với Tô Vân Thiều.
"Vân Vân, em định đối phó với những kẻ săn trộm đó như thế nào?"
Ba mẹ Tô đều biết mình ở thành phố B — cách hai anh em quá xa, họ cũng biết trong lòng Tô Vân Thiều đã có kế hoạch riêng, vì vậy cả hai người đều không hỏi thăm gì vì sợ sau khi quay về nhà họ sẽ lo lắng, mà họ lại không thể gọi điện hỏi thăm, tránh làm phiền đến công việc của con gái.
Tô Y Y thì rất tin tưởng vào khả nang cua T6 Van Thieu,c6 ay tin chắc chị mình có thể quét sạch lũ săn trộm trên thảo nguyên, vì vậy chỉ dành cho chị gái lời cổ vũ và khen ngợi mà thôi.
Đóng vai trò là đồng đội của em gái trong trận chiến này, nhưng Tô Húc Dương lại chưa từng nhìn thấy dáng vẻ anh dũng khi bắt quỷ của Tô Vân Thiều, cho nên anh ấy vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm.
Tô Vân Thiều: "Trong xã hội pháp trị không cho phép sử dụng các hình thức tra tan với tội phạm. Em phải bắt chúng và giao cho cảnh sát. Nếu chúng có thể khai ra các manh mi quan trọng để cảnh sát lần theo và bắt được những kẻ buôn bán trộm động vật quý hiếm là tốt nhất."
Nghe có vẻ như là một phương pháp khoa học bình thường, khoa học đến mức Tô Húc Dương phải tự hỏi lại xem liệu em gái mình có phải là một thiên sư hay không.
"Em, em làm vậy không phải là có chút kỷ lạ à, không đúng, không phải nên sử dụng tới các phương pháp siêu hình học hơn sao?"
Tô Vân Thiều:?
"Ví dụ như?"
Tô Húc Dương nói: "Vẽ một lá bùa, bố trí trận pháp, bọn săn trộm sẽ tự mình tới cửa? Hay là vẽ ra một vòng tròn để phân biệt ai là người bình thường, ai là kẻ săn trộm?" Tô Van Thiều: ".." Hình như anh có chút hiểu lầm về em gái mình, có hiểu lầm sâu sắc về Huyền môn rồi?
"Anh, chúng ta không thể dùng cách khoa học hơn được sao?”
Tô Húc Dương thầm nghĩ trong lòng: Em, một ông lớn trong Huyền môn, lại nói về khoa học với người khác, đó mới là điều phản khoa học đây.
"Ngoại trừ việc bắt lũ săn trộm báo tuyết và các động vật quý hiếm, còn cách nào để phân biệt kẻ săn trộm với người thường không?"
Tô Vân Thiều: "Có thể nhìn vào tội nghiệt và oán khí trên người họ. Nhưng cho dù họ không phải kẻ săn trộm thì vẫn có thể bị dẫn đến đồn cảnh sát de điều tra..."
Cô còn chưa nói được mấy câu, chuông thông báo của Wechat đã vang lên, là tin nhắn của Cao Nhiên: 【 Vân Thêu, đã lây được sữa bột cho báo tuyết, anh phải gửi đến đâu? 】
Tô Vân Thiều: 【 Anh chia sẻ vị tí cho em, em sẽ nhờ Diễm Vương đến lấy. ]
Cao Nhiên: 【 Đúng rồi, anh quên mắt em còn có Diêm Vương Express! ]
Cao Nhiên chia sẻ vị trí cho cô:
[ Khi Tần Sóc nói với anh, anh đã rất sốc đáy. ]
Đọc được tin nhắn này, Tô Vân Thiều cảm thấy mình có trả lời hay không cũng không sao, vì thế cô dứt khoát không trả lời mà chia sẻ luôn vị trí của Cao Nhiên cho Diêm Vương.
Tô Vân Thiều: [ Em có chuyện tới thảo nguyên, trên đường đi thì gặp được một con báo tuyết nhỏ, nếu anh rảnh thì có thể đi lấy giúp em một ít sữa bột cho báo tuyết được không? ]
Vài giây sau Diêm Vương trả lời lại ngay: [ Được, chờ anhl ]
Tô Vân Thiều lại gửi vị trí của mình: [ Em đang lái xe ở đây. 】
Diêm Vương: Í Anh biết rồi. 】
Gửi tin nhắn chưa được hai phút, phía trước xe cắm trại của hai anh em xuất hiện thêm một quỷ môn cách hơn trăm mét, Diêm Vương bước qua cánh cửa đó với đôi chân dài. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận