Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 249:

Chương 249:Chương 249:
Chương 249:
Về phần có ai ngốc đến mức tin tưởng vào chuyện dùng huyết thi ngàn năm có thể chế luyện thành loại thuốc có tác dụng trường sinh bát tử hay không...
Trích nguyên lời nói của Phương Hữu Đức thì là: Chỉ số thông minh ít đến đáng thương như thế, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vẫn nên đem về nhóm lửa trong lò nấu lại dil
"Người thật sự muốn sử dụng huyết thi ngàn năm để luyện ra thuốc nhất định không phải là đệ tử chính tông của Đạo gia, loại cặn bã này còn tồn tại thêm một ngày thì còn có thêm một người trên thế gian này bị hại." Đào Yêu nói.
Ke từ khi biết mái tóc hơn hai mươi năm chưa gội của mình có thể bán lấy tiền, còn thi thể của mình thế mà lại trở thành món đồ khiến đông đảo đệ tử của Đạo gia phải tranh giành với nhau, tâm trạng của Cát Nguyệt vẫn luôn rối bời.
Quan trọng nhất là..."Phía dưới huyệt mộ không có nước, đã hai mươi năm rồi tôi không tắm rửa, trước khi luyện thuốc, liệu bọn họ có tắm rửa cho thi thể của tôi không?"
Hiện trường rơi vào sự im lặng chết chóc.
Nguyễn Mai nhỏ giọng mà nói: "Tôi thấy trước khi nấu thuốc người ta hay ngâm dược liệu, hẳn là sẽ tắm rửa giúp nhỉ?"
Vân Khê không chắc lắm: "Nhưng tôi thì thấy trước khi đun thuốc người ta không hay rửa dược liệu đâu."
Tô Vân Thiều: "..."
"Trừ phi bọn họ có thể tới tận địa phủ để trộm thi thể, nếu không cô không cần lo lắng về chuyện này đâu."
"Đúng nhai!" Cát Nguyệt bừng tỉnh.
Diêm Vương tới chính là vì chuyện này,"Thi thể đã bị hủy."
Anh ta đưa huyết thi ngàn năm về địa phủ, định tìm một nơi an toàn để giấu đi, vốn là muốn nhờ Giếng Luân Hồi giúp mình giữ huyết thi một chút, có ai ngờ rằng Giếng Luân Hồi này không chỉ biết nuốt hồn phách mà còn biết ăn cả cương thi đâu chứ?
Cát Nguyệt hoàn toàn không để ý chuyện này, hay nói thẳng ra là cô ay cảm thấy như thế càng tốt.
"Tôi sẽ không quay lại thân thể kia, cũng không muốn ai trộm nó đi luyện thuốc hay luyện khí, huỷ rồi cũng tốt, dứt khoát một lần cho xong."
Đến cả chủ nhân của cơ thể ấy còn không ngại, Tô Vân Thiều còn biết nói gì đây.
"Lần sau em tìm được cái khác cũng đưa cho anh xử lý, có được không?"
"Được." Diêm Vương đoán rằng Giếng Luân Hồi ăn mắt thi thể của Cát Nguyệt, là bởi vì kiếp trước Cát Nguyệt sau khi chết đã biến thành thi vương (vua cương thì), còn những huyết thi khác thì chưa thể xác định được.
Đối với những chuyện như thế này có thể nhắn tin trên WeChat hoặc là gọi điện thoại để trao đổi cũng được, không cần thiết phải đi tới tận đây, cho nên hẳn là Diễm Vương còn có chuyện quan trọng hơn chưa nói ra.
Tô Vân Thiều hỏi: "Hôm nay anh tới đây chủ yếu là vì..."
Diêm Vương thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh không thể tới gặp riêng em một lần hay sao?
Nhưng đúng là hôm nay anh có chuyện quan trọng muốn nói: "Thông qua chuyện lần này, em cũng nên biết rằng mình bị thiếu mắt một món Bảo Khi."
Ngay từ đầu Tô Vân Thiều đã biết chuyện này rồi, chỉ là chưa có duyên gặp gỡ. Những món Bảo Khí tốt trong Huyền môn chỉ mong có duyên gặp gỡ chứ không thể cầu, càng đừng nói đến chuyện có được riêng một món Bảo Khí thích hợp với mình.
Như miếng gỗ đào bị sét đánh của Đào Yêu kia, gỗ đào vốn chính là vũ khí sắc bén để đối phó với những thứ tà ma, giờ lại được sét trời rửa tội, nếu chế tạo thành Bảo Khí của Huyền môn thì sẽ có hiệu quả cao hơn trong việc đuổi quỷ, phá trận pháp, làm ít công to, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là nhỏ. Cũng chính bởi vì khuyết điểm này, miếng gỗ ấy đã không còn phù hợp với Tô Vân Thiều nữa.
"Em am hiểu nhất là dùng bùa chú, Bảo Khí phù hợp với em nhất hẳn là bút." Diêm Vương nhìn thoáng qua Bút Phán Quan được giấu trong ngăn kéo, Tô Vân Thiều và sáu quỷ, một yêu ở đây đều hiểu ý của anh ta. ... Đáng tiếc nó đã vỡ tan tành như vậy rồi, không thể dùng được nữa.
Diêm Vương đành phải lùi một bước, nói tiếp: "Tháng 10 này trong Huyền môn sẽ có một cuộc thi lớn, ba người đứng đầu cuộc thi sẽ được khen thưởng, em có muốn đi xem thử không?"
Ánh mắt Tô Vân Thiều nhìn anh có chút quái lạ,"Anh là chủ nhân của địa phủ, sao lại nắm rõ chuyện trên nhân gian hơn cả một người sống sờ sờ như em thế?"
Có một số việc khi đã trải qua một lần rồi, tự nhiên sẽ hiểu.
Diêm Vương không thể nói thẳng ra, chỉ cười cười,"Không phải đang theo đuổi em à, chẳng lẽ anh không thể dùm một chút mánh khoé nào sao?"
Tô Vân Thiều: "..."
Thấy cô còn chưa khắc xong vòng gỗ đào, Diêm Vương cũng không ở lại lâu, chỉ để lại một câu "Bắt nhiều quỷ để còn sửa bút." rồi đi luôn.
Lúc này sáu quỷ một yêu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vân Thiều hoài nghỉ: "Mỗi lần anh ấy tới đều thu lại khí thế và quyền uy của mình, mấy người có cần phải sợ như thế không?"
Sáu quỷ cùng đồng thanh: "Cần thiết!"
Đào Yêu lắm bẩm máy câu, rồi quay khuôn mặt nhỏ đi chỗ khác, có chết cũng không chịu thừa nhận: “Tôi còn lâu mới sợ anh ta.”
Nữ quỷ: "Người ta đều nói chó cắn người thì sẽ không sủa, thà rằng anh ta cứ để lộ khí thế của mình ra ngoài, làm như vậy ngược lại tôi sẽ không sợ như bây giờ."
Nam quỷ đeo kính: "Sau này còn phải tới địa phủ đầu thai, chắc chắn phải đi qua cửa ải của anh ta, tôi cũng chẳng mong chờ anh ta sẽ châm trước mà cho tôi đi cửa sau, chỉ cần đừng gây khó dễ là tôi đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi."
Nam quỷ đầu đỉnh: "Cái này chẳng khác nào người bình thường đột nhiên gặp được lãnh đạo của một quốc gia, cảm giác giống y như vậy, biết rõ anh ta sẽ không để ý tới loại kiến nhỏ như mình, nhưng vẫn không tránh khỏi vừa kính vừa sợ ở trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận