Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1017:

Chương 1017:Chương 1017:
Chương 1017:
Nhưng sự thật sau đó đã chứng minh, là Tiểu Tiểu nghĩ nhiều thôi.
Có thể là vì cảm thấy Tiểu Tiểu chẳng có chút sức uy hiếp nào với mình, cho nên người thiếu niên đứng dậy khỏi xe lăn và bước lên bờ, người đàn ông đứng phía sau vội đây xe lăn đi theo, đi được vài bước, người thiếu niên rõ ràng không có bắt cứ vấn đề gì lại ngồi lên xe lăn một lan nữa, để người đàn ông đi theo đầy xe lăn.
Tiểu Tiểu không quen biết gì về người thiếu niên cùng người đàn ông kia, nhưng Thiện Nhi lại nhận ra.
Đó chính là Cố Trạch thời còn trẻ, còn về phần người đàn ông kia... Nhìn thoáng qua có vẻ đã lớn tuổi, trên đầu đã có không ft tóc bạc, khuôn mặt còn có đôi nét giống Tào Kỳ.
Theo thông tin do Tào Kỷ cung cấp từ trước, người đi theo Cố Trạch trước cả Tào Kỳ chính là cha của ông ta.
Thiện Nhi cũng không thể xác định có phải do nguyên nhân chủ quan của mình hay không, cô ấy nghĩ người này chính là cha của Tào Kỳ, nên cảm thấy người đàn ông kia và Tào Kỳ có rất nhiều nét giống nhau.
Cô ấy nghiêm túc ghi nhớ lại vẻ bề ngoài và đặc điểm của người này ( cha Tào Kỷ ), sau khi quay về sẽ hỏi xin ảnh chụp của cha Tào Kỳ từ chỗ Tô Vân Thiều hoặc là Bách Hiểu Thử để xác nhận lại lần cuối.
Chẳng mấy chốc, người thiếu niên và người đàn ông kia đã lên bờ, biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Tiểu.
Theo lý mà nói, cô ta chỉ nhìn thấy họ một lần, cùng lắm thì trông người thiếu niên kia có đẹp mắt một chút, lại thêm dáng vẻ ngồi xe lăn nên có chút kỳ lạ, hẳn không đến mức khắc sâu vào ký ức của Tiểu Tiểu đến như vậy.
Sự thật chính là, loại sợ hãi này khiến cho Tiểu Tiều càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, càng nghĩ càng khiếp sợ.
Vẻ bề ngoài của người thiếu niên kia quá xinh đẹp, là một người đẹp yếu đuối bệnh tật, tuy nhìn có chút đáng sợ nhưng từ nhỏ Tiểu Tiểu chưa từng gặp được chuyện gì khiến cô ta thực sự sợ hãi, còn hơn cả chuyện tế Thần Biển nữa vì dù sao thì đứa bé bị ném xuống biển cũng không phải cô ta, Tiểu Tiểu đánh liều đi theo hai người kia.
Người đàn ông đẩy xe lăn quay lại nhìn một lần, phát hiện ra người bám theo họ chỉ là một đứa nhỏ cũng không để ý tới nữa, vì vậy Tiểu Tiểu có thể thuận lợi đi theo họ suốt quãng đường.
Đường đi từ bến tàu ra khá bằng phẳng, xe lăn có thể đi dễ dàng, nhưng khi tới con đường của thôn trên thì không còn dễ đi như vậy nữa, cả con đường đều được lát bằng những viên đá nhỏ được khai thác từ mỏ đá, đi giày rồi vẫn còn cảm thấy cộm chân.
Tiểu Tiểu cảm thấy rất tò mò, không biết người thiếu niên ngồi xe lăn kia sẽ tới thôn trên bằng cách nào, liệu mông của người nọ có bị xóc nảy đến mức nở thành bốn cánh hoa hay không, hay thậm chí còn bị xóc nảy tới bay cả người lên.
Nhưng hiện thực đã khiến cô ta thất vọng rồi, người thiếu niên kia bước xuống khỏi xe lăn, tự mình đi qua đoạn đường xấu, đến đoạn bằng phẳng hơn thì lại ngồi lên xe cho người đàn ông theo sau đẩy đi.
Tiểu Tieu:???
Chính mình có thể đi đường mà vẫn muốn ngồi xe lăn, có người lười đến như vậy sao? Hay là tất cả người lớn lên ở thành phố lớn đều như vậy?
Tiểu Tiểu mang theo một đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn người thiếu niên và người đàn ông nọ đi vào nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn có hai gian nhà chính, thuộc kiểu nhà hai tầng, bên cạnh có lớp mái bằng, khi trời nắng tốt thì phơi lạc và khoai lang trên mái, vốn dĩ trên mái có vách ngăn, nhưng một năm nọ gió bão thổi tới đã làm đổ mắt phần vách ngăn ấy, nhà trưởng thôn nghĩ mỗi năm gió bão sẽ tới rất nhiều lần, cho nên thường xuyên tu sửa lại nhà, nhưng nếu quá tốn tiền thì sẽ không sửa nữa.
Nhà của trưởng thôn xây dựa vào núi, cửa sau vừa mở ra là sẽ nhìn thấy vách núi, núi ở đây không cao, chỉ cần đi theo đường nhỏ dẫn lên núi, sau đó trèo một chút là có thê tới được đỉnh núi.
Trẻ con trong thôn trên đều thích chơi loại trò chơi có chút kích thích nhưng không quá nguy hiểm, Tiểu Tiểu cũng đã từng chơi, đám trẻ còn tổ chức thành từng nhóm lén trèo lên mái nhà của trưởng thôn để lén ăn vụng lạc được phơi trên đó.
Tiểu Tiểu biết mình không thể nào đàng hoàng đi vào nhà trưởng thôn được, chỉ có thể lẻn vào, vì thế cô ta trèo lên trên núi rồi nhảy lên mái nhà, sau đó lại bò vào nhà thông qua cánh cửa thông gió mở quanh năm ở tầng hai.
Sau khi vào nhà, Tiểu Tiểu bước lên chiếc cầu thang bằng gỗ, tạo ra những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, âm thanh quá lớn làm cho cô ta sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ đành bám vào vách tường y như than lằn, không dám nhúc nhích gì.
Trước kia cô ta thường xuyên tới nhà trưởng thôn chơi, thậm chí còn coi nhà của trưởng thôn thành địa điểm để chơi trốn tìm, nhưng chưa từng tới đây nghe lén trưởng thôn nói chuyện bao giờ.
Chủ yếu thì đó cũng chỉ là chuyện của người lớn, trẻ con đều chẳng có hứng thú nghe, cho nên cô ta chẳng buồn nghe lén làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận