Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 451:

Chương 451:Chương 451:
Chuong 451:
Ngay ca T6 Van Thieu con không rõ kiếp trước đã xảy ra chuyện gì và vì sao cô lại sống lại, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cho nên cô cũng không định nói cho ba Tô biết.
"Người đó là Diêm Vương."
Ba Tô:?
"Là thứ gì?”
Tô Vân Thiều chỉ chỉ xuống dưới, "Chủ nhân của địa phủ, là vị Diêm Vương quản lý mười tám tầng địa ngục kia."
Nguyễn Mai bổ sung thêm: "Đẹp trai vô cùng, gọi là đến, đáp ứng mọi nhu cầu, một lòng một dạ muốn theo đuổi đại nhân, ma quỷ nào cũng biết."
Ba Tô: "..."
Khuôn mặt người cha già trở nên trầm tư, tự hỏi hồi lâu, cũng tự hỏi mình: "Nếu mình không nhận thằng con re này, sau khi chết xuống địa phủ, liệu có bị cậu ta làm khó dễ hay không?"
Nguyễn Mai "Hừ" một tiếng, giơ cả hai ngón cái lên với ba Tô,"Chú, chú thật dũng cảm, mấy người chúng cháu không có một ai dám đắc tội với Diêm Vương đâu.”
Ba lô cũng không dám đâu, nhưng ông ấy không thể bởi vì người nọ chính là Diễm Vương, mình không thể đắc tội mà tuỷ tiện đem con gái của mình gả cho cậu ta được? Vậy không phải là gả con gái, mà là bán con gái.
Tô Vân Thiều: "Ba, ba muốn làm như thế nào thì làm, không cần để ý đến anh ta."
Giọng của ba Tô nhỏ lại một chút: "Vẫn phải xem xét một chút."
Tô Vân Thiều không ngờ cha già nhà mình lại thích ứng nhanh đến như vậy, cô đành lắc đầu, tiếp tục đề tài bị bỏ dở trước đó.
"Nếu không có những thứ này của Diêm Vương, ba mẹ không tìm tới cửa, con chưa chắc đã đi tìm mọi người, nhà họ Tô vẫn giữ dáng vẻ như trước đây."
Theo như cô biết từ trước, nếu kiếp trước Tô Y Y sớm chết, chưa chắc cô đã quay lại nhà họ Tô, cho nên bức thư và bức tranh này của Diêm Vương chính là nét bút thần phá vỡ âm mưu tráo đổi thiên kim thật và thiên kim giả của kẻ giật dây kia.
"Vi sao? Cả nhà đoàn tụ không tốt sao?" Ba Tô không bắt được trọng điểm, hoặc là nói, điều ông quan tâm nhất hiện tại không phải là cái này.
Tô Vân Thiều dựa trên tình hình thực tế mà nói: "Đã nhiều năm như vậy rồi, trước khi biết chuyện, mọi người đều sống rất tốt, nhưng biết chuyện rồi thì cuộc sống của mọi người đều bị xáo trộn, không bằng cứ thuận theo tự nhiên còn hơn.”
Ba Tô hít một hơi thật sâu, con dám nói là thuận theo tự nhiên sao? Rõ ràng là không thèm làm gì, de mọi việc cứ thế trôi qua thì cóil
Nghĩ tới nếu không có bức thư và bức tranh kia của Diêm Vương, ông và Oản Oản sẽ mắt đi đứa con gái ruột này, mãi mãi không biết được mình còn có một đứa con gái đang lang thang ngoài kia, ông lập tức cảm thấy Diêm Vương đã làm rat tốt.
Chỉ có thể được cộng thêm hai điểm, không thể nhiều hơn!
Tô Vân Thiều lại đang nghĩ theo hướng cuộc sống của nhà họ Tô sẽ ra sao khi không có cô...
Nếu cô không trở về, chiếc vòng tay huyết ngọc kia của dì Hồng sẽ được giao cho Tô Y Y nhân ngày lễ trưởng thành, Tô Y Y sống chẳng được mấy năm mà chết, Tô Húc Dương cũng có thể bị chết đột ngột do chơi game thâu đêm suốt sáng, ba mẹ Tô sẽ rơi vào bi thương vì lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cho dù Trác Kinh Luân có mượn được bao nhiêu tuổi thọ, nếu không có người thân hiến tế hồn phách cho cũng chỉ có thế sống tiếp hai năm, dì Hồng làm nhiều việc ác độc như vậy cũng sẽ không có được kết cục tốt, chú Trác sẽ không có người thừa ké...
Cho nên, ai là người được lợi lớn nhất trong sự kiện tráo đổi này đây?
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả hét lớn: Tôi ——Người có lợi nhất chính là tôi!!! Tôi cần thứ gì đó để viết! II Ba Tô: "Lúc ấy ba chỉ mới mở một công ty gia đình nhỏ mà thôi, hẳn cũng không có đối thủ thương nghiệp nào làm ra loại chuyện này đâu.”
Không thể nghĩ ra thường thường là do có quá ít manh mối, trong hoàn cảnh như vậy có nghĩ đến nát óc cũng vô ích.
Nếu những kẻ đứng sau kia không thể đạt được mục tiêu và thu được lợi ích gì, chắc chắn người này sẽ lại ló đầu ra. Nếu vẫn vô ích, còn phải tìm tới chỗ dì Hồng để giao dịch nữa.
Tô Vân Thiều nhìn về phía Nguyễn Mai: "Không phải là cô nói có chuyện muốn nói sao?" "À vâng!" Nguyễn Mai giữ bí mật này suốt cả một chặng đường, đã nghẹn không nỗi từ lâu rồi, vừa nghe Tô Vân Thiều hỏi đã vội vàng nói ra: "Đại nhân, chú, tôi nói ra việc này mọi người nhất định sẽ không tin nổi đâu, mẹ của dì Hồng thế mà có được đôi mắt Âm Dương!"
Ba Tô:?
"Nếu ba nhớ không lầm, thứ gọi là mắt Âm Dương chính là năng lực nhìn thấy được ma quỷ, nói cách khác, mẹ của Chu Hồng có thể nhìn thấy ma quỷ sao?"
Âm lượng của may từ cuối cùng lập tức tăng vọt lên bởi vì người nào đó đưa ra một suy đoán không thể tưởng tượng nỗi.
Không, không thể nào? Ba Tô lắp bắp hỏi: "Vân Vân, con có nghĩ trong bảy ngày đầu ( đám tang ) anh trai của Chu Hồng có thể về nhà không, cả lúc cha của Chu Hồng vừa mới qua đời nữa, con đoán khả năng ông ta sẽ ở lại chỗ đó là bao nhiêu?"
Tô Vân Thiều: "Rất cao."
Những người vừa mới chết không chấp nhận sự thật rằng họ đã chết, thậm chí có người còn không nhận ra mình đã chết, họ vẫn tiếp tục sinh hoạt như lúc còn sống: Đi học, đi làm.
Tô Vân Thiều không biết anh trai Chu Hồng như thế nào, nhưng từ tin tức cô có được qua Diêm Vương đã chứng minh, ba Chu còn không nhận thức được bản thân mình đã thực sự chết rồi. "Lúc đó tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn." Nguyễn Mai đập bàn thật mạnh,"Nếu mẹ của Chu Hồng có thể nhìn thấy quỷ hồn của con trai và chồng mình, thì không phải bà ấy nên biết rõ bọn họ đều bị chính con gái bà ấy gián tiếp giết chết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận