Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 392:

Chương 392:Chương 392:
Chương 392:
Ở phía xa hơn, đội phó của Thời Luyện và cấp dưới đang đứng, tay cầm ga trải giường, màn và chăn sẵn sàng cho Thời Luyện mặc vào bất cứ lúc nào, nhưng quan trọng là họ không cầm theo quần áo.
Cảnh tượng này khiến Tô Vân Thiều không thể hiểu được.
Khi hai người họ chạy đến trước mặt cô, kiếm Lôi Minh đã có phản ứng trước.
Điên cuồng đuổi chém sau mông Thời Luyện đột nhiên đình trệ, nửa đường nó quay ngoắt 360 độ bay đến bên cạnh Tô Vân Thiều, ngoan ngoãn đáp xuống lòng bàn tay đang xòe ra của cô. Tô Van Thiều chạm vào nó, không phải là ảo giác mà nó thực sự rất nóng.
"Tô đại sư đến rồi." Mẹ Thời nhiệt tình đứng dậy, lau tay rồi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
Quản gia mang nước trái cây đến, chính là món mà Tô Vân thiều đã gọi khi cô đến đây lần trước.
Cuối cùng thì kiếm Lôi Minh cũng chịu dừng lại, Thời Luyện nói "Đại sư, thật xin lỗi, hiện tại tôi không tiện tiếp đón", sau đó vội vã chạy lên lầu.
Ba Thời cười nói: "Đại sư, thật xin lỗi, thằng bé kia quần áo xốc xếch nên không tiện tiếp khách, mặc quần áo xong sẽ xuống." "Tôi mới là người nên nói xin lỗi." Tô Vân Thiệu vỗ vỗ kiếm Lôi Minh lúc này đang rất nghe lời,"Là Lôi Minh của tôi quá nghịch ngợm."
"Làm sao có thể chứ?" Mẹ Thời người đáng lẽ nên xót con trai nhát bỗng kêu lên một tiếng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưỡi kiếm,"Lôi Minh rất là nghe lời."
Tô Vân Thiều: 2 2 2?
Di à, dì có thể lặp lại tình huống vừa rồi con trai mình bị kiếm Lôi Minh đuổi theo, trần truồng nhảy lên nhảy xuống không? Chủ nhân như cô cũng không dám trợn mắt nói dối như thế.
Ba Thời: "Nó khá nghe lời." Ông Thời: "Người trẻ tuổi nên hoạt động nhiều."
Tô Vân Thiều tram mặc.
Đã nửa tháng cô không đến đây, có vẻ như người nhà họ Thời đã bị kiếm Lôi Minh thu phục đến mức dễ tính, đều học được khuỷu tay quẹo ra ngoài.
Bọn họ còn chưa nói được mấy câu, Thời Luyện đã thay một bộ âu phục từ trên lầu đi xuống, mạnh dạn ngồi xuống sô pha, cầm quả óc chó mà ba Thời đã gọt vỏ lên bắt đầu ăn.
Ba Thời vỗ vào tay con trai: "Là của mẹ với ông nội con, con muốn ăn thì tự bóc đi."
Thời Luyện đành phải đặt hạt óc chó trở lại, không nói một lời nhặt lên bốn quả khác, đặt chúng vào lòng bàn tay và bóp, quả óc chó phát ra tiếng răng rắc rồi vỡ thành nhiều mảnh.
Sau đó chọn những miếng nguyên và chia chúng thành ba phần, mỗi người một phần, cho ông nội, ba mẹ và cuối cùng là ném những miếng bị hỏng vào miệng.
Đây có lẽ là thói quen hàng ngày của người nhà họ Thời, mấy người họ và đội phó đều không tỏ ra bắt ngờ nên Tô Vân Thiều cũng cảm thấy bình thường.
Khi ốm đau là bảo vật trong tay cả nhà, sau khi khỏe lại chính là cỏ dại dưới chân người nhà.
Con trai cần được dạy dỗ nghiêm khắc để sớm học được tinh thần ngoan cường, không chịu khuất phục, khi còn độc thân thì phải làm việc nhiều hơn để sau này biết yêu thương và lo lắng cho vợ minh.
Mẹ Thời mang quả óc chó mà Thời Luyện vừa bóc vỏ đến cho Tô Vân Thiều: "Đại sư, xin mời ngài. Những quả óc chó này vừa được chuyển đến. Chúng rất tươi, có độ ngọt vừa phải và hương vị thơm ngon."
"Cảm ơn dì." Tô Vân Thiều cầm một miếng bỏ vào miệng.
Sau đó, Thời Luyện nhìn thấy thì bốn quả óc chó trong lòng bàn tay lập tức biến thành năm quả, lúc chia cho mọi người lại nhiều thêm một phần cho Tô Vân Thiều.
Bản lĩnh tùy cơ hành sự này cũng rất tốt.
Tô Vân Thiều không đến đây để ăn quả óc chó, vì vậy cô vội vàng nói: "Tôi nghe Tỉnh Tỉnh nói rằng Lôi Minh đã làm âm ï ở đây và chém tất cả quần áo của đội trưởng Thời thành từng mảnh, có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Nhắc tới đây, sắc mặt của mọi người đều trở nên có chút kỳ quái.
Ông Thời bình tĩnh nói,"Chỉ là một vài bộ quần áo, không có gì nghiêm trọng.”
Ba Thời phụ họa một câu, "Đúng vậy, nhà chúng tôi không thiếu mắy bộ quân áo, Lôi Minh thích thì cứ chém đi.”
Mẹ Thời vuốt ve kiếm: "Lôi Minh vẫn rất ngoan." Tô Van Thiều: "..." Gia đình này thực sự không ổn chút nào.
Cô nhìn sang Thời Luyện, người đã bị xé nát quần áo và phải đến phòng em trai để mượn một bộ quần áo không vừa người, "Đội trưởng Thời?"
“Thật sự không có gì đâu." Thời Luyện chuyên tâm bóc quả óc chó,"Lần đầu tiên Lôi Minh chém nát quần áo của tôi, là do có người nhét vài sợi tóc dài của phụ nữ vào đó. Tóc của mẹ tôi không dài như vậy, dì giúp việc thì tóc ngắn, vì vậy nguồn gốc của những sợi tóc dài đó rất đáng ngờ."
Lại là mấy sợi tóc dài của phụ nữ.
Gần đây Tô Vân Thiều đã nghe và nhìn thấy quá nhiều lần, gần như sắp dị ứng với ba từ "tóc phụ nữ","Tóc ở đâu rồi?".
Thời Luyện: "Bị Lôi Minh thiêu cháy rồi."
Kiếm Lôi Minh ở bên người Tô Vân Thiều kêu ong ong, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều hiểu là nó đang tranh công, muốn cho chủ nhân biết là nó đã bảo vệ tốt cho Thời Luyện.
Tô Vân Thiều chạm vào kiếm Lôi Minh và khen ngợi đúng lúc: "Mày rất tuyệt."
Lôi Minh được khen ngợi thì yên lặng nép sát vào mu bàn tay của Tô Vân Thiều, không để cô rời đi.
Cô không còn cách nào đành giữ nguyên tư thế này, hỏi: "Lôi Minh đã thiêu như thế nào vậy?"
Thanh kiếm này được chính tay người chủ nghèo là cô rèn ra, không có thêm những thứ tốt khác ngoại trừ gỗ đào bị sét đánh, hút máu của Diêm Vương và cô, và cũng chính Diêm Vương đặt tên cho nó.
Việc nó biết tự mình ngự kiếm phi hành đã khiến Tô Vân Thiều kinh ngạc, không có khả năng lại biết đốt lửa đi? Dù sao nó cũng là kiếm gỗ, mà gỗ lại sợ lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận