Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 452:

Chương 452:Chương 452:
Chương 452:
"Cho dù con gái có là miếng thịt trên người bà ấy rơi xuống, vậy thì hai người kia cũng là miếng thịt trên người của bà ấy, máu mủ của mình giết chết giọt máu khác, bà ấy không nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra mới phải?" Đây chính là vần đề mà Nguyễn Mai nghĩ mãi cũng không hiểu nổi "Hai ngày nay tôi vẫn luôn theo dõi hai mẹ con họ, mẹ của bà ấy chẳng có biểu hiện nào giống như đang gặp khúc mắc cả, giống như người hoàn toàn không biết gì."
Tô Vân Thiều chưa từng làm mẹ, nên cô không biết được suy nghĩ của mẹ Chu, nhưng cô không thể đem chuyện này đi hỏi mẹ Tô được, đành phải hỏi ba Tô.
"Ba thấy thế nào?"
"Người mẹ phải mang thai mười tháng mới có thể sinh ra một đứa nhỏ, trong mười tháng đó, người mẹ có thể cảm nhận được rõ ràng đứa trẻ đang lớn lên từng ngày trong bụng có cùng máu mủ với mình, cho nên tình cảm của cha và mẹ dành cho con cái không hề giống nhau." Ba Tô cả gan suy đoán,"Cho dù mẹ của Chu Hồng có thực sự biết được mọi chuyện, ba nghĩ phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là bảo vệ con gái."
Nguyễn Mai: "Bởi vì bà ấy chỉ có một cô con gái sao?”
"Không." Ba Tô lắc đầu,"Bởi vì bà ấy là một người mẹ, bản năng của người mẹ đã khiến bà ấy lựa chọn bảo vệ đứa con của mình."
Nguyễn Mai sửng sốt, mặc dù cô ấy rất coi thường ba Chu vì ông ta đã bạo hành me Chu, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy tình huống ba Chu gặp phải có chút đáng thương - cô con gái thấy ông ta chết mà không cứu, còn người vợ lại lựa chọn vì bảo vệ con gái mà giải quyết sạch hậu quả.
Nguyễn Mai kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Không đúng, không phải là viên ngọc bà ấy cho Kinh Luân nhỏ lúc một tuổi có vấn đề sao2"
Ba Tô: "Có khả năng là viên ngọc đó đã bị người khác đánh tráo."
Tô Vân Thiều: "Trên viên ngọc kia có nhiều hơi thở của lệ quỷ như thế, dì Hồng và mẹ mình không thể nhìn thấy cũng không cảm nhận được, nếu bà ấy thực sự có ác ý, đã không tặng viên ngọc Phật đó, chuyện gì sẽ xảy ra Kinh Luân nhỏ đây."
Hồn phách của Kinh Luân nhỏ bẩm sinh đã yếu ớt, lại thêm cả viên ngọc Phật kia, chỉ làm đẩy nhanh tốc độ gặp chuyện không may của Kinh Luân nhỏ mà thôi.
"Kia, kia chẳng phải là lòng tốt bị lợi dụng sao?" Nguyễn Mai không dám tưởng tượng, nếu trong tương lai, mẹ của Chu Hồng biết được viên ngọc Phật mà bà ấy tốt bụng tặng cho cháu ngoại đã bị người khác đánh tráo, hại cháu ngoại ruột của mình chết oan thì sẽ có kết quả thế nào. Người phụ nữ đáng thương kia có thể chấp nhận được sao?
Ba Tô: "Chúng ta không nói ra, hẳn là bà ấy cũng không biết."
Câu hỏi này, Tô Vân Thiều không thể trả lời, nếu năm đó mẹ Chu thật sự mượn vận may của người khác, nếu chỉ mượn một chút, thì sau này bà ấy chịu phản phệ cũng coi như là cái giá phải trả, nhưng nếu bà ấy mượn nhiều tới mức hại chết người khác, vậy thì có rất nhiều thứ không phải là chuyện mà họ có thể quyết định được.
Thiên Đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, mỗi người đều nên trả giá vì lòng tham của mình.
"Đúng rồi" Ba Tô hỏi Tô Vân Thiều,"Vân Vân, ba có nên giới thiệu con với Chu Hồng không?"
"Không được." Mục đích của kẻ đứng sau lưng dì Hồng còn chưa bại lộ, Tô Vân Thiều vẫn phải hành động cẩn thận,"Con có thể cho quỷ sai ra mặt, bà ấy sẽ không nhận ra.”
Ba Tô ngẫm lại khi đi thu thập tin tức đã dùng qua gương mặt của Nguyễn Mai và Vân Khê rồi, ông cảm thấy nhiệm vụ này chắc hẳn là nên giao cho Cát Nguyệt.
Điều này khiến ba Tô có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Mai ở địa điểm đã hẹn vào chiều hôm sau.
Cũng may toàn bộ sự chú ý của dì Hồng đều tập trung cả trên người Nguyễn Mai, nên bà ta không có chú ý tới phản ứng của ba Tô.
Ba Tô vội vàng thu lại sắc mặt kinh ngạc của mình, đổi thành thái độ cung kính: "Mời đại sư ngồi."
Trong lòng ông ấy vẫn còn rất kinh ngạc: Đại sư ngài vác theo gương mặt của một người đã chết đến đây thế này, xác định là không có vấn đề gì chứ?
Nguyễn Mai bày ra vẻ mặt cao thâm khó đoán, nhìn thoáng qua rất có thể doạ người khác, ít nhất là dì Hồng không có phát hiện ra điểm nào đáng ngờ.
"Chuyện này tôi đã từng nói rồi, tôi cũng không nắm chắc được may phần, giữa đường cũng có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn, nếu các người đã nghĩ kỹ rồi thì chuẩn bị tiền cho tốt, tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ."
"Chỉ cần có thể cứu được con trai tôi, tiền không là vấn đề." Di Hồng lấy từ trong túi xách ra một tam thẻ ngân hàng,"Đây là ba trăm vạn, mật khẩu ở phía sau, xin đại sư vui lòng nhận cho.”
Quỷ nghèo Nguyễn Mai cả đời này cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, suýt chút nữa đã mat bình tĩnh, may mắn thay, người giấy nhỏ cô ấy giấu trong cổ áo vào lúc quan trọng đã tàn nhẫn véo cô ấy một cái thật đau.
Đau đớn giúp Nguyễn Mai lập tức tỉnh ra, ba trăm vạn thì sao chứ, không phải đều bị lấy một nửa đi quyên góp sao? Nghĩ tới đây cô thấy da thịt mình lại đau.
"Tiền tôi nhận, thời gian và địa điểm và những điều khác tôi sẽ thông báo vào lúc khác, như vậy đi."
Nguyễn Mai định cầm tiền xong sẽ đi ngay, đây cũng là lời Tô Vân Thieu dặn cô ấy, nói ít, không tỏ thái độ gì, duy trì phong thái cao ngạo lạnh lùng —— đây là dáng vẻ của các vị đại sư Huyền môn trong nhận thức của hầu hết mọi người.
Bỗng nhiên, dì Hồng lên tiếng : "Đại sư, xin ngài từ từ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận