Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 199:

Chương 199:Chương 199:
Chuong 199:
Tô Van Thieu lại hỏi: "Y Y nếu em đã bị mê hoặc vậy sao em đột nhiên có thể tỉnh táo lại?"
Hệ thống giơ chân: Í Là nhờ có tôi! ]
Công thần có công lớn nhất trong việc này chính là hệ thống, nhưng Tô Y Y lại không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống, vì vậy cô đành phải nói: "Em cũng không biết nữa."
Tô Vân Thiều lại hỏi: "Lúc em vừa tỉnh lại, thì lập tức ném ra bùa sắm, có phải không!"
Hệ thống tiếp tục giơ chân:
[ Vẫn là tôi! ]
Tô Y Y chỉ có thể gật đầu, nhưng trong lòng đã bắt đầu khóc ròng: Thống Thống, tôi có lỗi với cậu, hu hu... chị, em thật sự xin lỗi, hu hu...
"Tớ vẫn thấy có chút kỳ quái" Bách Tinh Thần nhíu mày: "Nếu đối phương đã dùng tiếng hát để dụ hai người qua đó, vì sao đột nhiên hai người lại tỉnh lại? Là đối phương bị thương hay là bị kiệt sức?"
Thật ra điều mà những người bạn khác tò mò nhất là: Tại sao hai lá bùa sắm triệu hồi ra sắm sét, nhưng những người khác lại không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy sắm sét.
Liên quan đến vấn đề này, Tô Vân Thiều có một loại phỏng đoán. "Lúc tớ ngắm sao ở trên nóc nhà, quả thật đã nhìn thấy sắm sét, chỉ có điều sắm sét mà tớ thấy có lẽ không giống sắm sét trong tưởng tượng của mọi người mà thôi."
"Có ý gì vậy?"
"Cả hai lá bùa sắm lần lượt được kích hoạt. Lá thứ nhất đánh vào kết giới trước, còn lá thứ hai mới đánh trúng người hoặc quỷ ở phía sau."
Bách Tinh Thần hơi giật mình: "Người cũng có thể làm được sao?"
Thật ra cũng không thể trách cậu, người theo chủ nghĩa duy vật như cậu nào có thể nói ra một người bình thường lại có thể khiến hai người bình thường khác ngốc nghếch đến mức rủ nhau đi nhảy vực?
Tô Vân Thiều gật đầu: "Những thủ đoạn được dùng trong huyền môn đặc biệt nhiều, bình thường sẽ không giết hại người sống, khả năng cao đều là do ma quỷ tác quái, nhưng có một số thời điểm cũng không ngoại trừ là do người làm.”
Chủ yếu là do manh mối quá ít, không dễ đoán ra.
"Vậy đêm nay..." Ngọc Bạch Y xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử,"Có phải chúng ta muốn đi bắt quỷ rồi không?"
Trên khuôn mặt mũm mĩm của Đào Yêu đều là vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu đang muốn ăn rắm"!" Đào Yêu co người ngồi trên bậc thang, cũng không biết cậu đã xuống dưới từ khi nào. Nếu không phải cậu đột nhiên cất tiếng nói chuyện thì chắc chắn sẽ chẳng có người nào phát hiện ra.
Ngọc Bạch Y sao có thể so đo với một đứa trẻ ba tuổi cơ chứ?
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn vừa mũm mim lại vừa đáng yêu của Đào Yêu, rồi lại nghĩ đến thân phận của cậu bé, cậu ta không nhịn được mà bắt đầu trêu trọc : "Ừ, anh chỉ muốn ăn đào mà thôi."
Đào Yêu: 22 2
"Phụt——" Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Đào Yêu thậm chí còn bối rối hơn, cho đến khi Tô Van Thiều nói cho cậu nghe: "Tên tiếng Anh của đào là Peach."
Cuối cùng Đào Yêu cũng nhận ra bản thân không có văn hoá sẽ chịu thiệt thế nào, khuôn mặt nhỏ hết xanh lại trắng, đôi chân ngắn chạy đi mắt hút.
Không lâu sau, cậu lại chạy về, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Ngọc Bạch Y: “Tôi là quả đào mà cậu không thể trèo cao được!"
Sau khi ném lại một câu khó nghe, Đào Yêu hừ một tiếng rồi mới chạy về phòng và đóng ram cửa lại. Tiếng đóng cửa lớn như thế giống như muốn nói rằng cậu đang tức giận như thế nào.
Không một ai để bụng tính khí cáu kỉnh của Đào Yêu, chỉ có minh T6 Van Thieu nghiem tuc nghĩ: Có nên cho Đào Yêu học một chút tiếng Anh hay không?
Đào Yêu, người đang trốn trong chăn tự suy xét lại bản thân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Vì biến cố lần này, tất cả mọi người đã quyết định ở lại đây thêm một khoảng thời gian.
Lúc đầu họ để khách sạn trực tiếp giao đồ ăn đến, hoặc cũng có thể gửi nguyên liệu đến để mọi người tự mình giải quyết một ngày ba bữa cơm. Nhưng vì để nghe ngóng thêm tin tức, tất cả mọi người sẽ chia thành từng nhóm hai người và đi ăn ở nhiều nơi khác nhau.
Cuối cùng mới quay về biệt thự trao đổi tình báo. Tần Giản: "Không ai biết truyền thuyết về góc tình yêu bắt đầu có từ khi nào. Tớ đã hỏi rất nhiều khách du lịch và người dân địa phương. Khách du lịch thực sự không biết, nhưng theo như tớ đoán có lẽ người dân địa phương lại không muốn nói ra."
Lôi Sơ Mạn: "Truyền thuyết về góc tình yêu rõ ràng là chuyện bịa đặt để thu hút khách du lịch. Người dân địa phương đã dựa vào ngành du lịch mà kiếm được rất nhiều tiền, tắt nhiên không thể nào nâng đá để đập chân mình được.”
Triệu Tình Hoạ: "Bọn tớ cũng đã đến đồn cảnh sát để hỏi thăm về những vị khách du lịch và người dân địa phương đã biến mắt trong những năm gần đây. Cảnh sát thấy bọn tớ còn trẻ, hơn nữa còn là người nước ngoài nên chẳng thèm để ý. Bởi vì không có bằng chứng, nên không thể làm ầm lên ở đồn cảnh sát được."
Bách Tinh Thần: "Nếu bắt tay từ phía người dân thì không hề dễ dàng, hay là chúng ta bắt đầu điều tra từ phía khách du lịch. Một khách du lịch chỉ nhận phòng mà không trả phòng và cũng không thu dọn hành lý, chẳng lẽ các cậu không thấy có gì đó rất kì lạ hay sao?"
Trần Tinh Nguyên: "Phía khách sạn cũng rất kín miệng. Họ chỉ nói thỉnh thoảng sẽ có vài du khách lướt sóng xa quá sẽ bị sóng cuốn trôi, đại ý là bọn họ tự tìm đường chết nên chúng tôi cũng chẳng còn cách nào.”
Hứa Đôn: "Tớ đã tiêu một số tiền lớn mới nghe ngóng được vài tin tức từ chỗ công nhân dọn vệ sinh. Người đó nói là mỗi năm vào mùa đỉnh điểm của du lịch đều sẽ xuất hiện những tình huống như vậy, bọn họ thấy nhiều cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa còn thường xuyên nhặt được thứ tốt."
Đơn giản mà nói, bọn họ bận rộn cả ngày trời vẫn không nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận