Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 523:

Chương 523:Chương 523:
Chuong 523:
Nếu là hai tháng sau, chưa biết chừng Tô Vân Thiều sẽ thuận theo ý của anh thật, nhưng hiện tại thì thôi...
"Chạy bộ buổi sáng với em không?"
Diêm Vương nhìn trường bào kiểu xưa trên người, nói: "Đợi anh một lát."
Sau đó vội vàng xoay người xuống giường, mở quỷ môn rồi đi mắt. Một lát sau anh đã nhanh chóng quay lại, bộ đồ trên người cũng đổi thành áo dài tay kèm quần dài và đôi giày thể thao, tất cả đều là màu đen.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Tô Van Thiều bỗng nhớ lại hồi ở hải đảo, dù đang là mùa hè anh vẫn mặc đồ dài tay. Lúc đó anh nói là không thích người khác nhìn mình, và cô tin thật.
Nhưng nguyên nhân thật sự của việc đó lại là tay của anh có vết thương.
Nếu theo logic này thì chẳng lẽ trên đùi anh cũng có vết thương sao?
Tô Vân Thiều nhìn xuống chân Diêm Vương, rồi lại quét ngược từ dưới lên trên: "Cởi đồ ra em xem thử."
Ngoài cửa số, đám quỷ sai định tới đánh thức Tô Vân Thiều để chạy bộ buổi sáng lập tức hốt hoảng che miệng. Trời đất ơi, chẳng lẽ kế hoạch chạy bộ buổi sáng vô cùng nghiêm túc sắp biến thành vận động không đứng đắn vào sáng sớm rồi sao? A a a, phấn khích quá diiiil
Diêm Vương liếc mắt về phía đám quỷ sai: "Mới sáng ra mà, không được hay cho lắm."
Nếu anh không muốn cởi thì Tô Vân Thiều cũng không ép, rồi cũng sẽ có ngày nhìn thấy thôi.
"Đi nào.”
Khu biệt thự mà nhà họ Tô ở có diện tích rất lớn, chỉ cần chạy quanh một vòng bên ngoài thôi là đã đủ rồi.
Lúc Tô Vân Thiều và Diêm Vương trở lại, dì giúp việc đang làm bữa sáng, ba mẹ Tô cũng đã có mặt ở nhà ăn, còn Tô Y Y và Tô Húc Dương thì ngáp ngắn ngáp dài bước xuống lầu.
Tô Vân Thiều: "Ba, mẹ, anh, Y Y, chào buổi sáng."
Diêm Vương: "Ba, mẹ, anh, Y Y, chào buổi sáng."
Với người nhà họ Tô mà nói, lời chào hỏi nghe không có gì đặc biệt này lại sở hữu uy lực không thua kém gì hai ly cà phê đen đặc, không sữa, không đường vào sáng sớm cả, có thể nói nghe phát là tỉnh từ đầu đến chân luôn.
Mọi người hướng mắt về nơi vừa phát ra câu chào, sau đó nhận ra bên cạnh Tô Vân Thiều có một người đàn ông tóc dài, mặc nguyên cây đen từ trên xuống dưới, đó không phải là Diêm Vương vừa gặp hôm qua thì còn ai trồng khoai đất này nữa?
Trong sự ngạc nhiên tột độ, Tô Húc Dương vô tình thốt ra một câu: "Tối qua anh không về nhà sao?" khiến cả ba Tô lẫn mẹ Tô đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Về chuyện này, Tô YY — người đã sớm biết tối qua Tô Vân Thiều và Diêm Vương ngủ chung một giường - vô cùng bình tĩnh ngồi vào chỗ.
Hệ thống tán thưởng: "Kí chủ, cuối cùng cậu cũng học được cách bình tĩnh rồi! Tuyệt vời lắm!"
Tô Y Y trả lời: "Không phải, bởi vì tôi biết rõ dù gì chị cũng sẽ bị đàn ông cướp đi thôi, nhưng cụ thể là bao nhiêu người thì vẫn cần nhiều thời gian để tìm hiểu, tôi không vội."
Hệ thống: "... Kí chủ, có phải tối qua cậu ăn gan hùm mật gấu ở trong mơ không?”
Tô Y Y: "Sao tôi dám chứ? Tôi không có hứng với chuyện lên đồn uống trà đâu."
Hệ thống: "..." Nhưng hình như cậu rất hào hứng với chuyện cắm sừng cho Diêm Vương thì phải.
Trong nhà còn có dì giúp việc nên ba Tô không muốn bàn nhiều về vấn đề này, bèn liếc mắt ra hiệu cho Tô Húc Dương đừng nói nữa.
"Húc Dương, con đi kiểm tra xem Kinh Luân tỉnh chưa đi."
"Dạ." Tô Húc Dương biết bản thân đã lỡ lời, vội xoay người rời đi.
Tô Vân Thiều và Diêm Vương cũng lên lầu thay đồ lại, đợi tới khi hai người họ trở xuống, Trác Kinh Luân cũng đã có mặt, đang lẳng lặng ngồi trên bàn ăn sáng.
Sau khi ăn xong, ba Tô phải đi làm, còn mẹ Tô thì chuẩn bị lên lớp giảng bài cho sáu nhóc yêu quái. Tô Y Y và Tô Húc Dương phải đến trường, việc nghiên cứu thuốc mới của Trác Kinh Luân vẫn đang trong giai đoạn thực hiện, tóm lại là mỗi người đều có chuyện cần làm.
Trước khi đi, Tô Y Y chuyển lời giúp Ngọc Bạch Y: "Chị, hôm nay chị còn định tới chỗ đó nữa không?" Tô Van Thiều: "Có chứ, vẫn còn vài chuyện chưa làm xong. Chị sẽ tự liên lạc với Cậu Ngọc, em không cần lo đâu."
"Dạ." Trước khi rời đi, Tô Y Y còn lịch sự gật đầu với Diêm Vương, hoàn toàn không giống với hôm qua, lúc nào cũng tìm cách ngáng chân anh ta.
Diêm Vương còn tưởng lời cảnh cáo của mình đã có hiệu quả, nhưng mà lúc quay đầu lại, anh ta phát hiện ánh mắt của Tô Húc Dương khi nhìn mình vẫn săm soi như cũ. ... Lần sau anh nên lấy chuyện gì ra đe dọa thì được nhỉ?
Trực giác của Tô Húc Dương mách bảo có gì đó không đúng, bèn nhanh chân rời di.
O trăn đã được dọn dẹp xong, Vân Tiêu và Van Đình không cần tới làm gì nữa, nhưng hạt giống của Sâm Sâm còn chưa được lấy về nên vẫn phải tới đó một chuyến.
Tô Vân Thiều gọi cho Ngọc Bạch Y đầu tiên giải thích sơ về nguyên nhân tại sao hôm qua không thể trả lời sớm được, sau đó lại nhờ cậu ấy dọn dẹp đồ đạc giúp mình một chút, cô sẽ không quay lại khách sạn.
Sau đó, cô và Diêm Vương lại đến 0 trăn qua quỷ môn. Sâm Sâm vừa đến nơi lập tức chạy đi lấy hạt giống, còn Diêm Vương lại dẫn Tô Vân Thiều đi xem nốt nửa trận pháp còn lại.
Việc sử dụng thần thức với cường độ lớn như vậy đúng là có hơi mệt thật, nhưng sau khi khôi phục lại có cảm giác thần thức mạnh hơn trước kia một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận