Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 606:

Chương 606:Chương 606:
Chương 606:
Có thể người này đã đến tuổi lấy vợ rồi, nhưng người bạn già của gã chỉ là đứa trẻ mới sinh, vậy làm sao mà cưới?
Vợ chồng, mẹ con, con cháu... Tất cả các mối quan hệ của những người ở thôn Vân đều rối tung lên.
Các thôn dân điên cuồng nghĩ cách, họ muốn bột vỏ trứng của Vân Văn Hiên, họ đã không còn tâm trạng nào để lo mình có biến thành rắn yêu hay không, cho dù có biến thành rắn yêu họ cũng phải rời khỏi nơi này.
Vân Văn Hiên cũng không còn giữ bột vỏ trứng làm của riêng nữa mà đề nghị: "Số lượng không có nhiều, nên từng người từng người một bước lên thôi."
Điều này có nghĩa là người ăn trước chính là vật thí nghiệm, làm mẫu cho người ăn sau quan sát.
Xét thấy số lượng bột vỏ trứng đúng là không có nhiều, các thôn dân bèn đồng ý, người dân đầu tiên sử dụng bột vỏ trứng rất cần thật, đến cả một hạt bột gã cũng không dám làm rơi xuống đất.
Nhưng mà, thí nghiệm vừa mới bắt đầu đã phải lập tức kết thúc.
Người dân ăn bột vỏ trứng xong, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa nhà Vân Văn Hiên đã mọc vảy rắn màu trắng khắp người, vảy mọc lên và lớn rất nhanh, quá trình lột da cũng được đẩy nhanh, gã bước ra khỏi cánh cổng vài bước thì đã chảy máu đầm đìa, ngã xuống đắt, tắt thở.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
"Vân Văn Hiên không có lừa chúng tal”
"Quả nhiên người không có quan hệ với trứng rắn ăn bột vỏ trứng vào thực sự sẽ chết!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Có phải chỉ có Vân Văn Hiên mới có thể ăn bột vỏ trứng hay không?"
Bởi vì có người người dân trong thôn ăn bột vỏ trứng và chết trong vòng chưa đầy một phút, sự việc xảy ra quá nhanh khiến những người dân còn lại trong thôn xung quanh bị sốc, nhưng họ không chú ý đến bản thân Vân Văn Hiên cũng đang khiếp sợ.
Gã không ngờ rằng lời nói dối mà gã bịa ra chỉ nhằm mục đích bảo vệ vỏ trứng không bị người khác sử dụng đã trở thành sự thật!
Chuyện thành ra như vậy, các thôn dân tránh xa bột vỏ trứng còn không kịp, hiện tại thì Vân Văn Hiên không cần phải giấu giếm và bảo vệ chúng nữa.
Gã có thể làm trò trước mặt mọi người, ăn bột vỏ trứng xong có thể đi ra ngoài một vòng rồi trở lại, tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của những thôn dân khác.
Bột vỏ trứng cứ dùng một chút là ít đi một chút, Vân Văn Hiên cũng không phải chỉ nhàn rỗi ra ngoài đi bộ ngắm cảnh, gã đi xem quỷ dời tường đã biến mat chưa, đã có thể đi xuống núi được chưa.
Chỉ cần có thể đi xuống núi, tìm được một đạo sĩ hoặc hòa thượng có pháp lực cao thâm là có thể giải quyết được vấn đề của thôn Vân rồi.
Bát đắc dĩ, quỷ dời tường vẫn luôn ở đó, cứ cách mấy ngày gã lại đi ra ngoài một lần để xem xét, nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì cả.
Ngày tháng trôi qua, đã hai mươi năm trôi qua kể từ ngày Bạch Sương chết.
Trong vòng hai mươi năm đó, Vân Hi và Vân Văn Hiên cũng đã chấp nhận số phận. Bọn họ không còn hy vọng được ra ngoài nữa, an phận sinh sống ở trong thôn, thi thoảng sực nhớ ra mới đi tới cửa thôn kiểm tra một chút, xem lá chắn vô hình có còn ở đó không.
Khi phát hiện ra lá chắn kia rời xa một chút họ cũng không thấy vui vẻ, thấy lá chắn thu hẹp lại họ cũng chẳng buồn đau.
Cho dù tâm trạng có dao động đến mức nào, mọi người đều có thể bình tĩnh lại sau khi đi qua đi lại lá chắn hàng trăm lần.
Cũng trong hai mươi năm này, tu vi của Ngân Sương không những không tăng mà còn giảm đi.
Nó biết, bởi vì nó đã phạm vào quy tắc, cách ly thôn Vân với thế giới bên ngoài, như thể đã vẽ ra một thế giới nhỏ, hành vi ấy đã khiến Thiên Đạo tức giận.
Những làm cũng đã làm rồi, tu vi cũng mắt, nó không thể dừng lại giữa chừng.
Ngân Sương dứt khoát lấy tu vi của mình ra thề với trời: "Tôi - Ngân Sương - nguyện lấy ba trăm năm tu vi để trả giá, nguyền rủa tất cả các thế hệ của thôn Vân đều không thể rời khỏi thôn Vân, vĩnh viễn không được sống yên lành!"
Lời nguyễn lập tức có hiệu lực.
Chỉ là ba trăm năm tu vi của nó không đủ để trả giá, mà biến thành năm trăm năm.
Ngân Sương chỉ là một con rắn bạc có chưa tới bảy trăm năm tu vi, lại bị giảm tu vi liên tiếp hai lần, nó đã hoàn toàn biến thành một con yêu quái nhỏ, không thể duy trì nổi hình người nữa.
Cũng may linh khí trên thế gian vẫn còn đủ, nó có thể làm lại từ đầu. Nó đã tu luyện một lần, đã có kinh nghiệm nên sẽ không bị chậm chạp nữa.
Nhưng đến khi nó thực sự tu luyện mới phát hiện ra, muốn bắt đầu lại từ đầu không hề dễ dàng như vậy.
Ngân Sương nhớ tới người bạn tốt duy nhất là con người, cũng là người bình thường duy nhất không tu luyện mà lại có công đức đầy người mà nó gặp được: Cốc Tuệ Vân. Cốc Tuệ Vân là một vị công chúa, thân là đích trưởng nữ của hoàng gia, nhưng cô ấy lại không phải là một đoá hoa mềm mại kiều diễm cần được yêu thương và bảo vệ.
Cô ấy đọc đủ thứ thi thư, thành thục binh pháp, văn võ song toàn, nhưng hơn một trăm năm trước cô ay đã chết vì bảo vệ thành, sau đó được truy phong là hộ quốc trưởng công chúa.
Sau khi Ngân Sương bế quan xong, nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới nơi, lúc ay Cốc Tuệ Vân chỉ còn giữ được một chút hơi tàn, những cô ấy vẫn cố gắng nói với nó vài câu.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận