Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1031:

Chương 1031:Chương 1031:
Chuong 1031:
"Cố Linh Hoa, bà cho rằng người dân trong thôn thực sự đều kính trọng bà hay sao? Chỉ bởi vì bà dám đem cả người thân ruột thịt của mình ném xuống biển để tế cho Thần Biển, chưa đụng tới bọn họ mà thôi. Bà có biết người dân trong thôn đều thầm gọi bà là gì không? Là đồ máu lạnh vô tình, là bà già mãi không chịu chết, là thím Tường Lâm, là đồ sao chổi!"
( Thím Tường Lâm, hay còn gọi là Tường Lâm tâu, là một nhân vật trong tiểu thuyết "Chúc phúc" của Lỗ Tan. Tường Lâm vốn là một cái tên hay, thường được cha mẹ đặt cho con với ý nghĩa chúc phúc, mang nhiều may mắn, nhưng nhân vật thim Tường Lâm của Lỗ Tan lại gặp nhiều bất hạnh, tai ương. Sở dĩ người dân trong thôn gọi trưởng thôn là thím Tường Lâm vì đề chế giễu bà ta, tên gọi mang theo ý nghĩa may mắn, bà ta cũng may mắn sống được hơn hai trăm tuổi, khoẻ mạnh, có quyền thế một cõi, vậy mà con cháu người thân của bà ta lại gặp tai ương, từng người đều chết rất thảm có sống cũng chẳng ra sống. Vậy bà ta có thực sự là "cát tường như lâm” chăng? )
"Chat lại một cái tát nữa giáng xuống.
Cái tát này dùng sức rất lớn, đến mức mà khóe miệng của cha Ái Nhi chảy máu, nhưng ông ấy không hề quan tâm. "Cố Linh Hoa, sớm muộn gì ba cũng sẽ gặp báo ứng!"
Cha Ái Nhi khập khiễng trở lại phòng khám, ông ta không dám vác bộ dạng này tới gặp vợ mình, cũng không dám để cho mẹ vợ biết được sự thật, nên đã tự mình trốn vào một góc.
Cho đến khi thấy mẹ vợ vội vàng chạy ra, ông ấy sợ để vợ lại một mình trong phòng sẽ xảy ra chuyện nên lén lút canh giữ bên ngoài phòng bệnh.
Một tiếng sau, mẹ vợ quay về mang theo dấu bàn tay trên mặt, báo cho vợ ông ta biết nguyên nhân con gái bị bắt đi.
Đến khi mẹ Ái Nhi ở trong phòng bệnh cuồng loạn, cha Ai Nhi cũng mang theo dấu bàn tay trên mặt chỉ dám đứng ngoài cửa phòng bệnh, ôm mặt ngồi dựa vào góc tường, nước mắt bát lực chảy xuống qua kẽ ngón tay.
"Sao tôi lại vô dụng như thế này ôôô..."
Thiện Nhi không biết nên đánh giá như thế nào.
Sau khi mắt con gái, mẹ Ái Nhi liên tục nói sẽ giết chết trưởng thôn, nhưng xét theo tình hình hiện tại, trưởng thôn vẫn còn sống rất khỏe mạnh, mẹ của Ái Nhi vẫn chưa hề ra tay, có vẻ bà ấy chỉ nói ngoài miệng như thế thôi.
Cha Ái Nhi có vẻ nhát gan, theo như lời của ông ta đã nói với trưởng thôn, đúng là phải dựa vào tính cách và cách làm như vậy ông ta mới có thể trở thành người sống sót duy nhất trong số những người anh, chị em của mình, cũng vì trở thành người như vậy, cho nên khi đứa con gái mới sinh bị bắt đi, ông ấy mới sợ hãi khi phản đối và năn nỉ trưởng thôn.
Sau khi không có kết quả, ông ay cũng là người tức giận mắng lại trưởng thôn.
Đáng tiếc, cơn cuồng nộ bắt tài đó chẳng đưa lại bất cứ kết quả gì cả.
Người vô tội và đáng thương nhất chính là đứa con gái vừa mới sinh ra của ông ta — Ái Nhi, chỉ đơn giản vì đứa bé sinh ra vào thời gian phù hợp với một đứa bé thuần âm nên mới bị bắt đi.
Cảnh tượng trong giấc mơ lại một lần nữa thay đổi. Sau khi Cố Trạch và cha của Tào Kỳ rời đi được một tháng, ngoại trừ hai đứa trẻ một nam, một nữ, còn có một đôi nam nữ từ bên ngoài bị đem đi làm vật tế cho Thần Biển.
Điều này khiến cho cha mẹ Ái Nhi cảm thấy kỳ lạ.
Trước đây những đứa trẻ bị đưa đi làm vật tế, đa phần đều là anh em, con cái, thế hệ sau của trưởng thôn, còn lại cơ bản đều là những người trưởng thành mới bị đem đi làm vật tế, người trong thôn thầm chế nhạo như vậy là đáng thương, đáng buồn cười, nhưng cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà làm theo.
Trưởng thôn đối xử với cha Ái Nhi rất bình thường, cho nên không có khả năng bà ta sẽ thương tiếc tính mạng của cha Ái Nhi, nếu thực sự muốn đem ông ấy làm vật tế thì bà ta sẽ không hề do dự, vậy tại sao lại đưa một người xa lạ không có liên quan gì đến bọn họ đi làm vật tế?
Thay đổi như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu?
Cùng ngày hôm đó, trưởng thôn triệu tập toàn bộ người trong thôn tổ chức một cuộc họp khẩn.
Nội dung cuộc họp là: Sức mạnh của Thần Biển đang dần suy yếu, nếu muốn sống lâu hơn thì phải tăng tần suất hiến tế và tăng số lượng vật tế.
Lời vừa nói ra, người dân trong thôn lập tức náo loạn. Mỗi năm đưa đi một đứa be trai và một đứa bé gái đã khiến rất nhiều gia đình đau đớn muốn chết rồi, giờ lại thành mỗi tháng một đôi, vậy không phải là muốn mạng của bọn họ luôn sao?
Trưởng thôn nói: "Tôi biết như vậy không được, cho nên một năm đảo chúng ta chỉ cần hiến một cặp trẻ con, còn những người hiến tế khác sẽ được đem từ bên ngoài tới. "
"Trước kia không phải chỉ cần một đứa bé trai và một đứa bé gái hay sao?”
"Tại sao người trưởng thành cũng trở thành vật tế?"
"Có phải trưởng thôn đang thương tiếc cho đám cháu chắt của mình hay không?" "Bà muốn tế thần Thần Biển nhiều như vậy, thì tự bà đi đi! Ông đây không theo được!"
Cuộc họp hôm đó hỗn loạn chưa từng thấy, rất nhiều người đã để lộ bộ mặt xấu xí của mình.
Những người có thể bình tĩnh mà đưa con ruột của mình làm vật tế cho Thần Biển, chờ đến khi việc rơi xuống trên người mình, lúc này mới phát hiện ra nguy hiểm, muốn chống đối lại trưởng thôn.
Chỉ là bây giờ đã quá muộn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận