Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 851:

Chương 851:Chương 851:
Chương 851:
Nghĩ như vậy, Tô Vân Thiều lập tức không thấy chột dạ nữa, còn cảm thấy mình có lý vô cùng, bèn bế Tuyết Đoàn Tử đã mười mấy ngày không gặp vẫn chẳng lớn được chút nào lên, ghé sát mặt cọ cọ, ngửi mùi sữa thoang thoảng trên người nó.
"Tiểu Đoàn Tử, sao em vẫn còn bé xíu như vậy hả?”
Tuyết Đoàn Tử mỗi ngày đều phải ngửi mùi của Tô Vân Thiều mới có thể yên tâm mà đi vào giấc ngủ, mười ngày không gặp nó vẫn nhớ rõ mùi trên người cô, Tuyết Đoàn Tử vươn đầu lưỡi ra liếm mặt cô, lấy hành động này để bày tỏ niềm vui của mình. "Ngao..."
Đã lâu không gặp, tiếng kêu của báo tuyết nhỏ vẫn là tiếng "ngao ngao" như ngày đầu gặp, ở giữa một đám yêu quái đều có thể mở miệng nói chuyện, tiếng kêu này có vẻ rất đặc biệt.
Đặc biệt đến nỗi Rồng Đen nhỏ đang nói về vấn đề tu luyện với Vân Tiêu, Vân Đình đều phải đưa mắt nhìn sang, ánh mắt của nó nhìn Tô Vân Thiều có chút kinh ngạc, như là đang nói: Tôi biết cô trăng hoa, nhưng không ngờ đến một bé yêu quái còn chưa cãi sữa mà cô cũng không chịu buông thai
Tô Vân Thiều: "..."
Đây đều là mấy bé yêu quái cô nuôi trong nhà, còn thêm may yêu quái đã lớn, tình huống kia... Ôi, that khong dam nghi,khong dam nghĩ.
Viên Viên lại giật ống quần của Tô Vân Thiều, tranh công nói: "Vân Vân, mấy ngày này chị không ở nhà, em nuôi Đoàn Tử có tốt không? Có đáng giá để hôn một cái không?”
Tuy rằng đã hơn mười ngày qua mà vẫn không thấy Tuyết Đoàn Tử mập lên một chút nào, nhưng Tô Vân Thiều nghĩ lại từ lúc cô quen Viên Viên đến giờ cũng chưa thấy cô bé lớn thêm chút nào, mấy bé yêu quái đều trưởng thành chậm như vậy, không lớn cũng là chuyện rất bình thường.
Tô Vân Thiều nâng má Viên Viên lên, hôn má trái một cái, rồi lại hôn má phải một cái,"Viên Viên giỏi như thế thì cần phải hôn hai cái."
Viên Viên cười hì hì, thỏa mãn mà ôm cổ Tô Vân Thiều, cọ cọ vào cổ cô mấy lần, vốn là cô bé muốn ngửi mùi thơm trên người Tô Vân Thiều, kết quả lại ngửi ra được một chút mùi hoa bỉ ngạn.
"... Vân Vân, trên đường về đây chị có đi qua biển hoa bỉ ngạn à?"
Tô Vân Thiều: "Đúng vậy."
Hôm nay cũng không vội chuyện gì, Diêm Vương đã dẫn cô tới biển hoa bỉ ngạn thăm quan, ngắm cảnh một vòng rồi mới về nhà, trên người cô đương nhiên là sẽ dính phải một chút mùi hoa bỉ ngạn, ngửi vào còn thấy khá thoải mái. Viên Viên khit khit mũi, dụi dui mắt, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, lần đầu tiên cô bé chủ động bò xuống khỏi người Tô Vân Thiều - người mà cô bé yêu nhất.
"Vân Vân, em không muốn khóc, nên trước mắt em cứ cách xa chị một chút đã."
Hương hoa bỉ ngạn sẽ làm cho người ta nhớ đến người mình yêu hoặc những ký ức đau thương từ tận sâu đáy lòng, Tô Vân Thiều đã ngửi quen nên không cảm thấy gì, nhưng những yêu quái và quỷ sai khác trong lòng đều có hồi ức đau thương, cho nên tất cả đều chủ động duy trì khoảng cách với cô.
Ngay cả Tuyết Đoàn Tử đều cũng nước mắt lưng tròng, cũng không biết một Tiểu Đoàn Tử còn chưa cai sữa có thể nhớ đến chuyện đau lòng gì đây.
Tô Vân Thiều đưa Tuyết Đoàn Tử cho Viên Viên, dứt khoát để cho mấy bé yêu quái và nhóm quỷ sai ra ngoài chơi, cô chỉ dặn dò một câu “Đừng chạy ra ngoài biệt thự" rồi ngồi xuống ghế.
Sau khi Diêm Vương đưa bọn họ trở về vẫn chưa rời đi, có thể là do anh còn chuyện quan trọng phải bàn bạc, cho nên Viên Viên be Tuyết Đoàn Tử đi, nhóm quỷ sai cũng đi xuyên qua sàn nhà trực tiếp đi xuống phòng khách nói chuyện phiếm, để lại không gian cho mấy người Tô Vân Thiều.
Chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng thì Tô Vân Thiều đã ngồi rồi, chiếc sô pha duy nhất thì bị Rồng Đen nhỏ chiếm, chỗ duy nhất còn trống để cho người ta ngồi xuống chỉ còn chiếc giường kia mà thôi.
Diêm Vương liếc mắt nhìn về phía chiếc giường một cái,"Em cảm thấy anh ngồi trên giường tốt hơn, hay là anh ngồi lên ghế dựa rồi để em ngồi trên đùi anh thì tốt hơn?”
Tô Vân Thiều làm lơ ánh mắt ám chỉ của Diêm Vương, tuy Viên Viên và Tuyết Đoàn Tử đi rồi, nhưng bọn Vân Tiêu và Vân Đình vẫn ở đây, không thể làm ra hành vi thân mật quá mức được.
"Anh cứ ngồi bừa đi, đã lâu chưa quay về phòng rồi, lát nữa em sẽ thay hết mấy thứ này." Diem Vương không khách khí mà ngồi xuống, "Tiếp theo em định làm gì?"
Cố Trạch còn chưa bị tiêu diệt, cô chỉ tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi này mà quay về nhà làm chút chuyện quan trọng.
Tô Vân Thiều lấy Cổ Âm Dương và Bé Mập từ trong túi ra, để hai đứa nó lên trên bàn học, rồi lại lấy đồ ăn ra cho hai đứa nó.
"Trong khoảng thời gian ngắn mà mọi người cho rằng em đã mắt tích, đúng lúc cho chúng ta có thể động tay chân, nếu không nhân dịp này mà chặt đứt nanh vuốt của Cố Trạch thì sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa."
Điều này có nghĩa là phải tiêu diệt Tào Kỳ trước.
Diêm Vương: "Em tìm được ông ta không?”
Tào Kỳ có thể sử dụng được nhiều khuôn mặt, Tô Vân Thiều cũng không xác định được Tào Kỳ đang trốn ở nơi nào, nhưng cơ hội hiện tại thật là khéo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận