Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 329:

Chương 329:Chương 329:
Chuong 329:
Tim của Thời Luyện đập bình thường trở lại cũng chỉ mới là bước đầu, vẫn còn một loạt việc phải làm sau đó nữa.
Mọi người nhìn Tô Vân Thiều một mình bận rộn, lúc thì vẽ bùa trên thùng sắt, khi thì vẽ bùa lên người Thời Luyện, rồi vẽ ở trong phòng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, chăm chú.
Bọn họ không hiểu cô ấy đang làm cái gì, cũng không dám quấy ray từng bước lui ra ngoài, chen chúc đứng ở cửa nhìn.
Sau đó, Tô Vân thiều rằm một cái đóng cửa lại không chút thương tiếc. Mọi người:...
Không lâu sau, Tô Vân Thiều mở cửa ra lại, "Mời vào”
Bạch Tinh Thần là người đầu tiên bước vào Vân Thiều, mọi chuyện đã ổn chưa?" Thấy Bạch Tinh Thần đi vào mà không có ảnh hưởng gì nên những người khác liền xếp hàng trật tự đi vào.
"Ôn rồi" Tô Vân Thiều cất bút vẽ bùa, đem tắt cả bút, chu sa, mấy lá bùa màu vàng bỏ hết vào túi.
"Thân thể của Thời Luyện rất suy nhược, trong lúc này rất có thể sẽ bị tà ma xâm nhập, tớ đã vẽ máy lá bùa lên người anh ấy và ở trong phòng, cố gắng đừng để anh ấy ra khỏi phòng cho đến khi cơ thể hồi phục lại." Mặc dù vậy nhưng để một quan nhân đã nằm trên giường nửa năm, thật vất vả mới hồi phục lại mà không được đi ra khỏi phòng cũng không thực tế cho lắm.
Tô Vân Thiều đem kiếm Lôi Minh mà Tô Y Y mang đến đặt trên tủ đầu giường của Thời Luyện, dặn dò: "Tôi để Lôi Minh lại ở đây trấn tà vài ngày, mọi người đừng động vào nó.”
Mọi người vội lắc đầu: "Không động, không động, tuyệt đối không động!”
Quản gia có nói qua Lôi Minh là một thanh kiếm có tính khí, trừ chủ nhân ra thì ai cũng không thể động vào được. Tô Vân Thiều có thể để lại vật thần kì như vậy ở đây giúp Thời Luyện, bọn họ cũng không thể không biết tốt xấu.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Tô Vân Thiều cầm lấy con dao gập kia, dùng nguyên khí hơ nóng rồi rạch một đường ở trên cổ con gà sau đó móc ra một con sâu, thả nó lên viên đá.
Viên đá nhỏ lăn đi, ai cũng có thể hiểu được hành động này có ý gì: Mang nó dil Không ăn!
Tô Vân Thiều thực sự không biết nhiều về cổ, chứ đừng nói đến cổ Âm Dương mà trước nay chưa từng nghe qua.
Thấy cổ Âm Dương kia có chút nóng nảy, giống như một đứa trẻ, cho rằng nó cũng hiểu được lời cô nói: "Mày không chịu ăn cái này, tao biết lấy gì cho mày ăn đây?" Viên đá nhỏ cứng đờ, ngay cả con sâu đen nhỏ đã bò lên trên quấn lấy nó như con rắn, nó cũng không nhúc nhích.
Tô Vân Thiều chiết ra một giọt máu, nhỏ lên trên viên đá và thương lượng: "Nếu không thì nếm thử một chút trước đi?"
Viên đá nhỏ nâng lên rồi hạ xuống, như thể đang thở dài rồi sau đó một hơi hút hết giọt máu của Tô Vân Thiều, đứng im một lúc.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình chưa thể thuyết phục được nó thì lúc này bỗng viên đá nhỏ kia nhảy lên, nhảy lên đầu của sâu đen.
Cũng không thấy viên đá hé miệng, qua một lúc lại thấy con sâu dần biến mắt, nó còn ăn một lúc thì dừng lại rồi lại tiếp tục ăn, nom bộ dáng rất miễn cưỡng.
Trong bản năng Tô Vân Thiều cảm thấy động tác dừng lại của nó là đang làm công tác tư tưởng cho bản thân, tự thuyết phục chính mình ăn mấy thứ không có trong thực đơn là de không bị đói.
Tô Y Y nhẹ giọng lắm bẩm: "Miệng của nó nằm ở phía dưới sao?"
Tô Vân Thiều cảm thấy cái này có vẻ đúng nên cũng nghiêng đầu xem miệng nó như thế nào
Nhưng mà cô vừa cúi xuống thì viên đá liền đứng im, chờ đến lúc cô quay đầu lại thì nó tiếp tục ăn.
Hành động này lặp lại hai lần thì Tô Vân Thiều cũng hiểu được viên đá nhỏ không muốn mọi người nhìn thấy cách nó ăn nên mới cố tình giấu miệng bên dưới.
Được rồi, có lẽ đây là một cô bé nhút nhát.
Tô Vân Thiều đứng thẳng dậy, không thăm dò miệng và bộ dáng viên đá kia lúc ăn trông thế nào nữa.
Cô quay đầu lại nói với mọi người: "Như mọi người thấy, cổ này đã thành thức ăn của viên đá nhỏ này và viên đá cũng là một loại cổ, cho nên tôi sẽ đem hai con gà và viên đá này về."
Nếu không có Tô Vân Thiểu, nhà họ Thời và mấy người quân nhân cũng sẽ không biết rằng Thời Luyện bởi vì trúng cổ nên mới ở trong trạng thái thực vật suốt nửa năm, còn tưởng rằng anh mắc bệnh gì khó chữa nên đã tìm bác sĩ nổi tiếng ở khắp nơi về.
Họ vốn dĩ không hiểu về cổ, cho dù Tô Vân Thiều không mang về thì họ cũng phải hỏi cách xử lý, tránh xảy ra sơ suất khiến nó đi làm hại người khác, nhưng mà...
Đội phó: "Đội trưởng đưa viên đá này cho tôi giữ, tuy biết là vật nguy hiểm cần giao cho Đại sư cất giữ nhưng khi anh ấy tỉnh lại, tôi vẫn sẽ báo cáo cho anh ấy nghe chuyện đã xảy ra."
Loại chuyện này không cần nói rõ với cô, Tô Vân Thiều cũng biết đây là điều cần thiết: "Đương nhiên rồi."
Mẹ Thời không để ý đến chuyện mấy con gà và cổ, bà chỉ thấy con trai mình vẫn không tỉnh lại sau khi đã được giải trừ cổ, thấy Tô Vân Thiều muốn rời đi sau khi đã phân phó xong mọi việc thì vội vàng.
"Đại sư, khi nào thì con tôi mới tỉnh lại?"
"Chờ thân thể khôi phục lại một chút là có thể tỉnh." Không thể biết được thời gian chính xác, người nhà họ Thời vẫn lo lắng, Tô Vân Thiều suy nghĩ một chút,"Tôi có thể truyền cho anh ấy một ít nguyên khí, sẽ tỉnh lại ngay bây giờ và nói chuyện với mọi người vài câu."
Mẹ Thời vui mừng: "Thật tốt quái”
Ba Thol và ông Thời cũng không tỏ vẻ vui mừng, lúc trước Tô Van Thiều không làm việc này hẳn là có lí do không thể làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận