Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 205:

Chương 205:Chương 205:
Chương 205:
Cô con gái thứ hai và chàng trai thôn bên vốn dĩ đã đem lòng yêu nhau, nhưng bởi vì ông bà Tang đòi sính lễ quá cao, nên cuối cùng cả hai cũng không có kết quả.
Hai bọn họ nghĩ đi nghĩ lại liền quyết định đem bán hai cô con gái út. Tại sao lại nói là bán? Là bởi vì cách thức giống y hệt cách người ta thường dùng để bán heo.
Hai người bọn họ cũng chẳng quan tâm người ta mua con gái mình về để làm cái gì, chỉ cần trả được giá cao liền trực tiếp bán đi, sau đó vô cùng vui vẻ cầm tiền về cho con trai lay vợ.
Nếu không phải bọn họ nghĩ tới Tằng Tiểu Vân cũng là người đã từng lên thành phố lớn, trong tương lai sẽ có thể tìm được một ông chồng giàu có trên thành phố thì số phận cô cũng giống như hai cô em út của mình, cứ vậy bị bố mẹ đẻ đem đi bán.
"Mẹ nó chứ!" Tần Giản thật sự nhịn không được, hung hăng vung vung nắm đâm: "Sao lại có những ông bố bà mẹ có thể ghê tởm đến như vậy?”
Bách Tinh Thần nhắm chặt mắt, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt mà đáp lại: "Thế giới to lớn thì loại người nào cũng có."
Tô Vân Thiều liếc mắt liền nhìn thấy bàn tay đặt trên đùi của Bách Tỉnh Thần đang run lên. Người nhận được sự giáo dục cần thận từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành như Bách Tinh Thần chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện mắng hai người lớn trước mặt nhiều người như vậy, nhưng ngay lúc này cậu ta đã thực sự tức giận.
Lôi Sơ Mạn vẫn đang an ủi Triệu Tình Họa bị chọc tức đến phát khóc, còn Phó Diệp đang ôm Tô Y Y đang khóc, Hứa Đôn và Trần Tinh Nguyên cũng đều nhăn mày lại. Đào Yêu cũng không gặm bò khô nữa, khuôn mặt nhỏ của cậu cũng vô cùng căng thẳng.
Chỉ có Ngọc Bạch Y vẫn lấy tay chống cằm, vừa cắn hạt dưa, vừa tỏ vẻ rất hứng thú khi nghe những câu chuyện xưa.
Tô Vân Thiều bất đắc dĩ mà nhìn về phía Diêm Vương, Diêm Vương lắc lắc đầu. Cô thở dài, ngón tay gõ hai cái trên mặt bàn: "Đúng là rất hiếm thấy."
Tằng Tiểu Vân trừng mắt liếc nhìn Tô Vân Thiều một cái, nhưng ngay sau đó liền nhận được một ánh mắt lạnh lùng của Diêm Vương thì lập tức ngoan ngoãn mà nói: "Nếu nói về chuyện của tôi sau này thì có lẽ còn phải dài thêm mấy đoạn. Khi tuổi tác của tôi càng ngày càng lớn hơn, tiền kiếm được cũng ngày càng nhiều, vậy nên mới cùng bạn trai tới nơi này..."
"Tuổi tác của tôi lớn hơn nhưng không đồng nghĩa với việc đường sống của tôi cũng nhiều lên. Sau khi nghe kể về truyền thuyết của góc tình yêu, tôi và bạn trai đã cùng nhau tới đây, tôi hỏi anh ta có đồng ý cưới tôi hay không nhưng anh ta lại không đồng ý, vậy nên tôi liền đẩy anh ta xuống vực."
Các bạn nhỏ: "..."
"Hết rồi sao?"
Tằng Tiểu Vân: "Hết rồi."
Ngọc Bạch Y giễu cợt: "Làm sao có thể chứ?"
Tô Vân Thiều lắc lắc xấp bùa sắm ở trong tay: "Mau nói thật đi."
"Tôi thê, những lời mà tôi nói đều là sự thật!" Tằng Tiểu Vân nhắc tay lên thề, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ chân thành.
Tô Vân Thiều lạnh mặt: "Tôi hỏi cô một lần nữa vì sao lại giết người, giết người như thế nào và đã giết chết bao nhiêu người. Ngay từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ cô vẫn không trả lời mấy câu hỏi của tôi. Nếu tôi hỏi lại một lần nữa mà cô vẫn nói dối thì xem ra cô lại muốn nếm thử mùi vị của chín khúc thiên lôi một lần nữa rồi."
Chỉ vì cô không muốn lãng phí bùa chú, nhưng không có nghĩa là không thể không lãng phí.
Ngọc Bạch Y mong chờ mà xoa xoa tay: "Cơ hội kích phát sức mạnh Buff của tớ tới rồi sao?"
Tần Giản đứng lên: "Không, là cơ hội của tớ mới phải!"
Hứa Đôn lập tức bật dậy: "Cái này không phải chỉ đơn thuần là vấn đề nhân phẩm thôi sao?" Trần Tinh Nguyên nam tay: "Nếu nói về vấn đề nhân phẩm, thì tớ sẽ không thể nào thua được!"
Phó Diệp liền tỏ vẻ: "Đều là người một nhà, ít nhiều gì cũng cho tôi chút mặt mũi đi?"
Tô Y Y suýt chút nữa cười đến nghẹn thở: "Nếu thật sự phải cho mặt mũi, thì cũng là cho đứa em gái này một chút mặt mũi trước mới đúng?"
Lôi Sơ Mạn cũng đưa ra ý kiến bát đồng: "Không phải lúc này chúng ta nên khiêm nhường một chút sao?”
Triệu Tình Họa khóc thút thít: "Bát tự của tớ nhẹ, nên cần thứ này nhất, vậy nên cái này không phải nên phân theo nhu cầu mới đúng sao." Tang Tiểu Vân: ???
Nhóm người này ban nay còn thương cảm với cảnh ngộ của cô ta, còn giúp cô ta mắng ông bà Tằng. Vậy mà lúc này nghe thấy cô ta sẽ bị chín khúc thiên lôi đánh mà vui mừng tới mức suýt nữa đánh nhau. Vậy rốt cuộc là do nhân tính vặn vẹo hay là con người không có đạo đức?!
"Cô lại muốn diễn, đúng là đồ ngốc mà!" Đào Yêu cười lạnh.
Tằng Tiểu Vân quay người lại nhìn về phương hướng phát ra giọng nói của trẻ con kia, đứa bé đó còn đang gặm một cái cổ vịt, cậu cũng là một đứa bé dễ thương mũm mĩm nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đáng ghét.
"Nhìn cái gì mà nhìn?” Đào Yêu trừng mắt lườm cô ta: "Có phải cô cho rằng chỉ bằng kỹ thuật diễn xuất vụng về này của cô là có thể lừa gạt được những người mình day kinh nghiệm, trải qua cả trăm trận chiến là bọn họ hay sao?"
"Làm gì đến mức trải qua cả trăm trận chiến chứ." Tần Giản xua tay tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt đã ngoác đến tận mang tai: "Cũng chỉ là từng đánh nhau với một, hai, ba, bốn. Đúng là tổng cộng bốn con lệ quỷ mà thôi."
Cuối cùng Bách Tinh Thần cũng có thể thở hắt ra một hơi, cậu ta sợ rằng chính mình không biết phối hợp diễn với những người khác, rồi vô tình để lộ ra sở hở gì đó trước mặt Tằng Tiêu Vân: "Tớ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì bắt buộc phải học thêm một khoá diễn xuất mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận