Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1041:

Chương 1041:Chương 1041:
Chuong 1041:
Trời sáng rất nhanh, tia nắng ban mai chiếu vào trong nhà, xua tan đi hơi lạnh từ ban đêm, mang đến sự am áp.
Tô Vân Thiều gửi tin nhắn vào trong nhóm bốn người: Í Tới từ đường đi. }
Tuệ Tâm: [ Đã tới. ]
Khúc Vu Hoa: Í Phát hiện hai đứa nhỏ. ]
Tô Vân Thiều: 【 Chỉ có trẻ em thôi sao? ]
Phương Hữu Đức: 【 Đúng vậy. ]
Tô Vân Thiều: 【 Cho nên, ba người các vị chính là vật hiến tế tự dâng tới cửa, nhỉ?] Ba người nhóm Tuệ Tâm:2?I
Ba người nhóm Tuệ Tâm phải mat một lúc mới hiểu được câu "vật hiến tế tự dâng tới cửa" của Tô Vân Thiều có nghĩa là gì.
Đồng thời, Tuệ Tâm cũng lập tức hiểu ra vì sao Lương Chí không quen không biết gì ba người bọn họ, vậy mà vẫn dễ dàng cho họ lên thuyen.
Là bởi vì ông ta cho rằng ba người bọn họ là ba người xa lạ chẳng có liên quan gì đến nhau, nếu họ mắt tích, sẽ không có liên hệ gì đến nhau, càng không liên luy gì đến đảo Trường Thọ, đúng không?
Trong từ đường có hai đứa nhỏ bị trói chặt tay chân, chúng đã đói đến mức không còn chút sức lực gì.
Ba người bọn họ cũng chưa ăn gì cả, vì thế Phương Hữu Đức đã bảo quỷ sai đi tìm thức ăn về cho mọi người.
Tuệ Tâm và Khúc Vu Hoa chia nhau cởi trói cho hai đứa nhỏ, sau khi hai đứa nhỏ nọ được cởi trói cũng không hề có ý định bỏ chạy, chúng chỉ lẳng lặng ôm gối mà ngồi ở một góc, chưa từng mở miệng xin nhóm Tuệ Tâm thức ăn hay nước uống, thoạt nhìn rất kỳ lạ.
Khúc Vu Hoa: "Hai đứa không đói bụng, không khát nước hay sao?"
Đứa bé gái thoạt nhìn rất nhỏ tuổi, chắc chỉ hơn ba tuổi một chút, cô bé đáng thương ôm lấy bụng mình, nói: "Chị ơi, em đói lắm."
Khúc Vu Hoa ôm lấy đứa bé gái nhỏ không biết ngồi trên mặt đất bao lâu mà cả người đã lạnh run vào lòng, dùng nhiệt độ của cơ thể mình để sưởi ấm cho cô bé,"Anh trai đã nghĩ cách đi tìm đồ ăn rồi, em chờ một chút, rất nhanh sẽ có đồ ăn rồi."
Đứa bé trai thoạt nhìn lớn tuổi hơn cô bé nọ một chút, chỉ liếm đôi môi khô khốc của mình: "Chúng tôi không thể ăn, không thể uống, vật tế cho Thần Biển cần phải thật sạch sẽ."
Một đứa bé mới bốn năm tuổi đã nói ra được lời như vậy, thực sự khiến cho ba người nhóm Tuệ Tâm thấy kinh ngạc không thôi, nhưng càng thấy căm hận sự giáo dục của người dân trên đảo Trường Thọ.
—— Nếu là những đứa nhỏ bi lừa bán từ bên ngoài tới đây, chúng chắc chắn sẽ không ở yên đây mà không chạy trốn, càng sẽ không tuân thủ yêu cầu phải giữ cơ thể sạch sẽ như thé.
"Đến tôi cũng còn không tin nổi!" Khúc Vu Hoa nghiến răng, rút chiếc quạt tròn nhỏ từ trong túi ra, tạo ra hai quả bóng nước từ giữa không trung, đưa hai quả bóng nước bé bằng một nắm tay đến bên miệng hai đứa nhỏ.
"Ngoan, thiếu nước sẽ không tốt cho cơ thể đâu, nghe lời chị gái đi, uống chút nước đi, từ từ uống chút nước nhé.”
"Oa ——" Đứa bé trai và đứa bé gái sau khi trải qua cảm giác kinh ngạc thì cũng chịu há cái miệng nhỏ ra.
Hai đứa nhỏ chưa từng nhìn thấy người nào có thể vẫy vẫy quạt mà biến ra được nước từ giữa không trung, chúng cảm thấy hình như mình đã đến được một thế giới phép thuật kỳ diệu.
Bé trai: "Chị gái, chị là thần tiên sao?"
Bé gái: "Chị gái, có phải chị là tiên nữ tới đây để cứu Nam Nam không?”
"Đúng vậy." Khúc Vu Hoa cười nói, Chị gái chính là tiên nữ cưỡi đám mây lành ngũ sắc từ trên trời bay xuống cứu các em đấy, có phải hai đứa nên nghe lời của chị gái không?"
Bé gái ngồi trong lòng Khúc Vu Hoa, lắc lắc chân, hết sức vui vẻ mà gật đầu: "Nam Nam nghe lời chị nhất!"
Nói xong cô bé vội vàng nhận lấy quả bóng nước từ trong tay của Khúc Vu Hoa rồi từ từ uống từng ngụm nước, không để một giọt nước nào chảy lên quân áo, uống hết sạch nước vào trong miệng.
Mắt bé gái sáng lên, trong mắt còn hiện lên những ngôi sao nhỏ lấp lánh: "Oa, chị gái quả thật là tiên nữ, quả bóng cũng không he rơi xuống đất!" Ba người nhóm Tuệ Tâm rất nhanh đã phản ứng lại, đây là cô bé đang nói về quả bóng nước kia, sau khi rút sạch nước thì vẫn còn duy trì trạng thái cũ, không hề bị biến đổi.
Đứa bé trai vốn đang muốn kiên trì không ăn không uống, để trở thành một vật tế sạch sẽ nhất để hiến cho Thần Biển, thấy vậy, trong lòng cậu bé cũng nỗi lên sự tò mò mãnh liệt.
Cậu bé chọc chọc vào quả bóng nước, phát hiện ra là quả bóng nước này giống hệt như cục bột nhỏ, có thể chọc vào nhưng không hề bị hỏng, còn có cảm giác ngón tay được nước bao bọc, mềm mại, lạnh lạnh.
Tuệ Tâm cười nói với cậu bé nọ: "Uống một chút cũng không bi sao đâu."
Bé trai liếm liếm môi, lắc đầu nói: "Cha và mẹ đã nói, một khi đã bước vào trong từ đường thì không thể ăn, không thể uống nữa, nếu để Thần Biển cảm thấy vật hiến tế không sạch sẽ, mọi người đều sẽ phải chết."
Nghe bé trai nói xong, bé gái mới dừng động tác uống nước lại, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, vô cùng áy này và lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận