Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 182:

Chương 182:Chương 182:
Chương 182:
Người khác cho rằng đám Tần Giản có tính bài xích người ngoài, nhưng sự thật là rất khó để mở miệng nói với người khác về mấy chuyện thần quái mà.
Thay vì nói ra mà không ai tin thì chẳng bằng không nói còn hơn, đỡ bị người khác tố cáo là đang tuyên truyền mê tín dị đoan, cuối cùng còn liên tụy tới Tô Vân Thiều nữa.
Ngày thường, vào giờ nghỉ trưa, cả năm người họ sẽ túm tụm lại với nhau, những lúc khác thì vẫn khá là bình thường, có điều hôm nay tới cả tiết thể dục mà họ cũng không buông tha, điều này đã làm day lên sự tò mò trong lòng của rất nhiều người.
Có người thì lén lút bám theo định nghe lén, rồi lại vô tình phát hiện năm người Bách Tinh Thần có được chìa khóa dự phòng của phòng thí nghiệm vật lý.
Thế nên dù có dán lỗ tai lên cửa, cố hết sức lắng nghe thì cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào phát ra từ bên trong cả.
Bạn học chỉ tưởng là hiệu quả cách âm của phòng thí nghiệm vật lý rất tốt, đâu có biết Tô Vân Thiều đã phát hiện sau lưng có người bám theo nên đã cảnh giác dán một lá bùa yên tĩnh lên cửa, thế là dù bên trong có nói lớn đến đâu thì cũng chẳng bị ai nghe thấy.
Năm người họ như giành giật từng giây, cuối cùng, trước khi tan học đã thành công làm rõ một chuyện: Ký ức về những chuyện xảy ra gần đây của Tô Vân Thiều không bị thiếu, mất hay hỗn loạn gì cả.
Những người khác cảm thấy yên tâm hơn hẳn, nhưng Bách Tỉnh Thần thì lại không: "Trước mắt chúng ta chỉ biết trí nhớ gần không xảy ra vấn đề, còn việc về lâu về dài có thay đổi gì không thì chưa biết được. Vân Thiều, cậu có tính đến việc thử viết nhật ký không?”
Trong trường hợp ký ức bị sai sót, việc dùng các con chữ để ghi chép lại chuyện xảy ra hằng ngày, sau đó tiến hành kiểm tra định kỳ là một phương pháp cực kỳ hiệu quả. Tô Van Thiều gật đầu: "Được."
Còn chuyện liệu nhật ký có bị ai đọc lén hay sửa đổi gì không thì phải xem bùa phong ấn của cô lợi hại đến cỡ nào rồi.
Sau khi tan học, Tô Y Y và Tô Vân Thiều tới tiệm văn phòng phẩm mua vài quyển sổ nhật ký có phần bìa đẹp mắt, thuận tiện hốt luôn vài cây bút có gắn đầu thỏ hoặc là đầu gấu. Không biết xài tốt hay không nhưng vẻ ngoài đáng yêu của chúng thật khiến cho người ta cảm thấy thích thú.
Yêu cầu của Tô Vân Thiều với đồ văn phòng phẩm không cao nên cứ để mặc cho em gái chọn, lúc Tô Y Y giành trả tiền, cô cũng đồng ý.
Mua đồ xong, hai chị em không trở lại khu chung cư mà quay về nhà.
Về đến phòng, Tô Vân Thiều nhìn thấy Đào yêu nhỏ vẫn đang liều mạng với lá bùa phong an dán trên hộp gam thì tram mặc vài giây rồi quyết định hỏi thăm Diêm Vương chuyện yêu nguyên.
Tô Vân Thiều: Sao lại tặng yêu nguyên cho tôi?
Diêm Vương lập tức trả lời: Không phải đào yêu kia cần hả?
Tô Vân Thiều: Tôi không trả nỗi đâu.
Dù trên đời vẫn còn yêu quái cũng không nhất định tất cả đều xấu, càng không nhất định là thực vật nhưng để có được yêu nguyên với tu vi trăm năm thì rất khó.
Nếu bắt cô dùng một món đồ có giá trị ngang hàng để đền lại thì càng không thẻ.
Lúc cô tỉnh lại ở thôn nhỏ trên núi, trên người đã không còn một cắc, ngay cả tiền làm lại thẻ căn cước cũng là do hàng xóm tốt bụng trả dùm, sau đó cô dựng lên một căn nhà trúc ở trong núi, hạ quyết tâm làm một con cá mặn sống một cuộc đời an dật day vui Sướng.
Thế nên, bên người cô, thứ duy nhất có ích chính là chuỗi chuông quỷ được đào ra từ trong núi, tên xứng với thật, có quỷ tới là chuông gió sẽ vang lên, ngoại trừ dùng làm đồ trang trí trong nhà trúc ra thì chẳng có tác dụng gì cả.
Nếu có món đồ nào tốt thì sẽ không thảm đến độ lần nào đi bắt quỷ cũng phải dùng nắm tay để giải quyết.
Tóm lại chỉ một chữ thôi: Nghèo.
Diêm Vương tức giận trả lời: Không bắt cô tral
Tô Vân Thiều: Vậy để Đào yêu nhỏ lấy thân báo đáp nha?
Diêm Vương: Trả cho tôi!
Tô Vân Thiều: Thôi bỏ đi, nợ nhiều không lo, trước mắt cứ nợ đi đã.
Diêm Vương: Tùy cô.
Nợ lại tăng rồi.
Tô Vân Thiều thở dài, rồi lạ lùng phát hiện nợ nhiều không lo là thật, bởi dù có nợ Diêm Vương một thứ quý giá như yêu nguyên thì cô vẫn có thể bình chân như vại.
Cô quay sang nhìn Đào yêu nhỏ, lúc này cậu ta vừa ôm hộp gam vừa cảnh giác nhìn cô chằm chằm, hiển nhiên là đang sợ hai lá bùa phong ấn vất vả lắm mới xé xuống được sẽ bị cô dán lại.
Tô Vân Thiều vươn tay: "Để tôi làm cho.”
Từ lúc hai người quen biết nhau tới nay, Tô Vân Thiều không bao giờ nói dối, luôn là có sao nói vậy.
Đào yêu nhỏ tin tưởng cô sẽ không lừa yêu, chằm chậm chống tay đứng dậy, trả lại hộp gắm cho cô, sau đó trơ mắt nhìn cô thẳng tay xé một mạch năm lá bùa phong ấn còn lại xuống, sốc đến độ không nói nên lời.
Cậu cố gắng một ngày một đêm mà chỉ xé được hai lá bùa, còn Tô Vân Thiều chớp mắt một cái đã xé được năm lá bùa, sự chênh lệch này thật sự quá lớn rồi, hu hu hul
Đào yêu nhỏ biến sự tức giận thành sức ăn, há miệng thật lớn gam một miếng yêu nguyên rồi nhốt mình trong phòng ngồi thiền một mạch suốt mười ngày, tới khi Tô Vân Thiều kết thúc kỳ thi cuối kỳ mới chịu tỉnh lại.
Sau đó...
Đào yêu nhỏ nhìn tay chân không dài ra được bao nhiêu của mình, uất ức đến khóc rống: "Sao lại như vậy?! Đây là yêu nguyên hệ thực vật có tu vi một trăm năm, rất thích hợp với tôi, nhưng sao tôi vẫn không lớn?!!I"
Nếu không phải sợ mai này, lúc hóa hình sẽ bị thiên đạo nhỏ mọn thù dai dùng lôi kiếp đánh chết, có lẽ lúc này cậu đã dựng thẳng ngón giữa, mắng ông trời khốn kiếp không phải người rồi!
Tô Vân Thiều cũng cảm thấy lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận