Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 477:

Chương 477:Chương 477:
Chuong 477:
Dừng một chút, Tô Van Thiều nói tiếp: "Tớ đã nói rồi mà, đó không phải là đồ của tớ." Tại cậu không tin chứ bộ.
Ngọc Bạch Y: "..."
"Vân Tiêu, Vân Đình, anh có thể xem một chút không? Yên tâm, không phải anh muốn lấy tài sản của tụi em đâu, anh chỉ là muốn nhìn xem tài sản của yêu quái như nào thôi."
Đào Yêu, Viên Viên và Nhu Mễ không một xu dính túi mà đến nhà họ Tô, hiếm khi gặp được yêu quái tự mang theo tài sản nên cậu ấy thực sự rất tò mò.
Vân Tiêu vui vẻ venh đuôi: "Được a."
Vân Đình tự hào vẫy đuôi: "Cứ xem tự nhiên, do tôi sợ Tô Vân Thiều chạy nhanh đến mức mình đuổi theo không kịp nên mới chọn bừa một vài món từ trong tổ ra. Đây toàn là tiền ăn, anh có thể chọn vài món nếu thích."
Ngọc Bạch Y chưa bao giờ cảm thấy mình là kẻ nghèo rớt mồng tơi, nhưng sau khi mở túi ra nhìn thì cậu ấy im lặng trở về ghế sofa, mở điện thoại di động lên và cộng số dư trên tất cả tài khoản, cậu ấy tủi thân chảy nước mắt.
"Vân Thiều, tại sao tớ vẫn chưa có một con yêu quái có tiền vậy?"
Đây là một câu hỏi rất hay, nhưng Tô Vân Thiều cũng không biết Vân Tiêu và Vân Đình lấy đâu ra số đá quý và ngọc này khi sống trong một hang núi như vậy.
Vân Tiêu không hiểu tại sao Ngọc Bạch Y không lấy tiền, nó chỉ nhớ mẹ từng nói rằng nó có thể ăn những đồ vô chủ trong núi rừng, còn những đồ ăn có chủ thì nó phải trả tiền.
"Tiền ăn ạ." Con trăn bạc nhỏ dài dùng đuôi đẩy tay của Ngọc Bạch Y, chóp đuôi chỉ vào viên sapphire: "Em trả tiền."
Giọng nói mềm mại này nghe thật đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Bạch Y phát hiện ra rằng con trăn lạnh băng cũng có điểm đáng yêu của nó, cậu ấy cười hỏi: "Vân Tiêu dễ thương như vậy thì chắc chắn là con trai đúng không?" Tô Van Thiều: "... 2"
Không phải dễ thương sẽ thiên về con gái nhiều hơn sao?
Sau khi được khen ngợi, Vân Tiêu xấu hỗ cuộn người lại vùi đầu xuống, chóp đuôi bối rối ve vẫy khiến Ngọc Bạch Y nhìn đến nỗi suýt nữa là đưa tay ra xoa xoa nó rồi.
Khi chợt nhận ra suy nghĩ này của mình khá nguy hiểm thì Ngọc Bạch Y vội vàng ho khan hai tiếng: "Ôi dào, bữa cơm này xem như là tiệc chào mừng lần đầu gặp gỡ, anh mời tụi em ăn, không cần trả tiền."
"Không được, đâu a Vân Tiêu nhẹ nhàng từ chối: "Mẹ, đã nói rÔi.” "Mẹ nói xã hội loài người rất khó kiếm tiền nên tụi tôi không thể tùy ý lợi dụng con người được." Vân Đình mở miệng trăn ra, ngậm lấy viên sapphire, dựng thẳng thân trăn chui vào túi quần của Ngọc Bạch Y, cất viên sapphire đi rồi chui ra lại.
Ngọc Bạch Y bị ép phải nhận lấy viên sapphire: "..."
"Vân Đình, em có biết viên đá quý này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
"Không biết." Vân Đình thờ ơ vẫy đuôi: "Đây toàn là đồ chơi của tôi với Vân Tiêu thôi, mấy viên dài hơn thì dùng để mài răng, mấy viên lớn hơn thì dùng để đá bóng, còn những viên sắc nhọn hơn thì dùng để lột da." Ngọc Bạch Y cạn lời rồi.
"Đồ chơi" trong nhận thức của Vân Tiêu và Vân Đình khác một trời một vực so với nhận thức của cậu ấy, điều này thật sự quá sốc.
"Anh, không thích?" Bỗng nhiên, ngón tay đặt trên ghế sofa của Ngọc Bạch Y bị kheu, đó là do Vân Tiêu dùng đuôi khều khêu khi thấy cậu ấy sa sút tinh thần.
"Không phải là anh không thích." Ngọc Bạch Y được an ủi, cậu ấy tiện thể dùng ngón tay khều đuôi của Vân Tiêu, sau đó bị sốc bởi cảm giác trơn mượt này.
"Em..."
"Không được chạm vào anh trai tôi!" Chiếc đuôi vàng bay ngang qua, chát một cái đẩy tay của Ngọc Bạch Y ra. Vân Đình đã đứng ra che chắn Vân Tiêu ở phía sau.
Tình cảnh này trông giống như Ngọc Bạch Y đang trêu ghẹo Vân Tiêu, thế là Vân Đình đứng ra bảo vệ người anh trai đáng thương, yếu đuối vậy.
Vấn đề là..."Anh trai ư?" Ngọc Bạch Y có cùng một thắc mắc với Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều nói: "Vân Tiêu là anh trai, còn Vân Đình là em trai."
"Ò, tính tình của cậu em này..." Ngọc Bạch Y yên lặng một lúc rồi nói tiếp: "Cũng "ông cụ non" quá nhỉ?"
"Đồ ngốc!" Sau khi thành công lừa được Tô Vân Thiều và Ngọc Bạch Y Van Đình tự hào vẫy đuôi và nói bằng giọng trẻ con mềm mại giếng như Vân Tiêu: "Chẳng lẽ anh không biết trên đời này còn có cái gọi là thay đổi giọng nói sao?"
Ngọc Bạch Y: "... Ứ, do anh thiển cận."
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Vân Thiều gặp được yêu quái biết chủ động thay đổi giọng nói.
"Vân Tiêu, Vân Đình, tụi em bao nhiêu tuổi rồi?"
Vân Tiêu: "Mười chín, tuổi, ạ."
Vân Đình: "Tôi mười sáu tuổi. Thật ra tôi và anh trai được sinh ra cùng lúc, nhưng tôi mang dòng máu loài người nhiều hơn nên khó phá bỏ lớp vỏ bọc hơn, vì vậy tôi ra đời muộn ba năm.”
Tuổi thọ của yêu quái dài hơn con người, Ngọc Bạch Y có thể hiểu được với loài người thì độ tuổi này của cả hai đã được xem là thiếu niên và người trưởng thành, nhưng với tư cách là yêu quái thì chúng vẫn còn là hai đứa trẻ.
Tô Vân Thiều đã thấy qua hình dạng trăn khổng lồ của Vân Tiêu và Vân Đình, cô cảm thấy kích thước đó đã có khoảng mười năm rồi.
"Hình dạng mà chị nhìn thấy lúc trong sơn động của tụi em là kích thước bình thường sao? Liệu có biến lớn hơn không?"
Vân Tiêu: "Đúng rồi ạ, nhưng tụi em, không biến, lớn hơn nữa." Vân Đình: "Tui tôi thu nhỏ lại là năng lực có được sau khi chị đặt tên cho hai đứa. Nếu lúc trước tụi tôi có thể thu nhỏ thì mẹ đã không vất vả khi mang theo tụi tôi như vậy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận