Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 247:

Chương 247:Chương 247:
Chuong 247:
Nhắc nhở Hoa Tử xong, Hải Tử lại dùng âm lượng bình thường kể về món đồ chết người kia: "Cô có biết gì về nó không?"
Hoa Tử biết rõ Hải Tử sẽ không lừa mình, cho nên cô ta không dám xem thường Tô Vân Thiều với vẻ ngoài non choẹt. Cô ta mời hai người ngồi xuống, pha một bình Bích Loa Xuân, không bao lâu, hương trà tao nhã đã lan tỏa ra khắp căn phòng.
Động tác pha trà của cô ta thong dong và nhã nhặn, vừa có sự dịu dàng của người phụ nữ ở phương Nam nhưng lại không mắt đi sự nhanh nhẹn và hào phóng.
Tô Vân Thiều đã dần hiểu ra vì sao Hải Tử lại khẳng định Hoa Tử sẽ không làm loại chuyện này. Đây là một người phụ nữ kiêu ngạo và cố chấp cực kỳ, cô ta sẽ không cho phép bản thân làm ra chuyện trái lương tâm và phẩm hạnh của mình chỉ vì mấy đồng tiền.
Nhap một ngụm trà, Tô Vân Thiều lấy hai lá bùa bình an từ trong túi ra: "Tôi muốn hỏi thăm một chuyện."
Hoa Tử cười nói: "Mời nói."
Tô Vân Thiều mở khoá di động, mở ra ảnh chụp của chiếc vòng tay huyết ngọc kia: "Chị có biết xuất xứ của thứ này không?"
Hoa Tử và Hải Tử đều cúi đầu nhìn, mới đầu cả hai đều sửng sốt, sau đó nhìn nhau đầy khiếp SỢ. Hoa Tử đáp: "Tôi đã từng bán ra một chiếc vòng tay huyết ngọc, phẩm chất không tốt bằng cái này."
Hải Tử cũng tiếp lời: "Tôi đã thấy qua chiếc vòng tay huyết ngọc của Hoa Tử, đó đã là cấp bậc cao nhát trong giới rồi, sao cái vòng này còn tốt hơn nữa vậy? Tốt đến nỗi mà không cần phải nhìn thấy vật thật, chỉ cần xem qua ảnh chụp thôi cũng biết là nó tốt rồi."
Khả năng tiếp nhận ánh sáng của camera có giới hạn, dẫn tới việc nhiều ảnh chụp của các loại ngọc thạch có sự khác nhau rất lớn với vật thật, nếu còn chỉnh thêm filter thì sẽ biến thành hai món đồ hoàn toàn khác nhau. Đây cũng chính là nguyên nhân khi mua bán ngọc thạch thì phải đi xem trực tiếp.
Hai người đều nói như thế có nghĩa là cả hai cũng không biết gì.
Tô Vân Thiều nói: "Tôi muốn nhờ hai người hỏi thăm xuất xứ của nó giúp tôi."
Hoa Tử hơi do dự: "Tôi có thể dựa vào lý do muốn mua vòng tay huyết ngọc để hỏi thăm, em gái muốn mua nó hả? Không rẻ đâu đấy."
"Không có." Tô Vân Thiều lắc đầu: "Nó đã ở trong tay tôi rồi."
Thú vị đầy.
Đã có được món đồ đó trong tay nhưng còn phải tìm mọi cách để điều tra về nó, vậy chứng tỏ món đồ này có vấn đề.
Hải Tử há hốc mồm: "Người nọ chán sống rồi hay gì, sao lại dám đưa thứ đồ chết người này cho côi"
Tô Vân Thiều thầm nói: Là do người ta không biết rõ ràng về tôi thôi.
Thấy Hoa Tử và Hải Tử không những không làm chuyện xấu mà còn muốn giúp cô làm việc, cô tốt bụng nhắc nhở một câu: "Trong khoảng thời gian gần đây, nếu như hai người nhìn thấy đồ vật có phẩm chất tốt thì nhớ cẩn thận một chút."
Hoa Tử chưa thấy qua cảnh đánh nhau với huyết thi nghìn năm của người trong Huyền môn cho nên cũng không thấy gì là ghê gớm, nhưng Hải Tử đã tận mắt nhìn thấy quỷ, còn biết Tô Vân Thiều tài giỏi như thế nào, cho nên gã ta rất nghe lời.
"Đó là đương nhiên rồi. Đại sư, chúng tôi phải làm sao mới biết được ngọc thạch có van đề?"
Tô Vân Thiều chỉ cần nhìn sơ thôi là có thể phân biệt ra, nhưng người thường lại không có ánh mắt sắc bén như như cô.
Máy người Tần Giản và Bách Tinh Thần có thể tránh bằng cách không đeo ngọc, nhưng Hoa Tử là người buôn bán ngọc thạch, cô ta phải tiếp xúc với chúng hằng ngày cho nên khả năng trúng chiêu cũng lớn hơn.
Bùa chú là đồ dùng một lần, không có công năng nhắc nhở. Che tao bua ngoc thi lai phai qua quá nhiều công đoạn, chỉ là một món đồ cảnh báo thôi mà, không cần phải tốn sức đến như thế.
Tô Vân Thiều nghĩ đến gỗ đào sét đánh của đào yêu.
Cô dùng gỗ đào sét đánh sinh ra sau khi đào yêu vượt kiếp để làm thành mộc bài hoặc xỏ thành lắc tay, mỗi người của nhà họ Tô đều có một cái. Lúc làm xong còn dư lại một ít gỗ thừa cô cũng chưa vứt đi, bây giờ đã đến lúc cần dùng đến nó.
Vấn đề duy nhất là đống gỗ thừa đó đều được đặt trong ngăn kéo trong phòng, cho nên một là Tô Y Y phải gửi qua đây, hai là cô phải trở về một chuyến.
Bây giờ có ở lại trấn Bàn Thạch thì cũng không còn chuyện gì để làm, Tô Vân Thiều hỏi địa chỉ chính xác của cửa hàng ngọc thạch, nói sẽ gửi đồ vật qua đây, sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong thì rời đi.
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều về đến nhà, cô lấy vụn gỗ đào sét đánh ra ép chặt lại với nhau rồi chỉnh sửa cho chúng thành từng viên gỗ nhỏ.
Đào yêu dựa vào bên bàn nhìn cô đi tới đi lui, lắc đầu than thở: "Đều vì một chữ nghèo."
Nếu không thì đâu đến nỗi không dám vứt phần gỗ vụn của miếng gỗ đào sét đánh đi?
"Cậu lại vượt kiếp một lần nữa đi, nói không chừng đến lúc đó tôi sẽ không còn nghèo nữa." Tô Vân Thiều nhìn cậu với ánh mắt chế nhạo, động tác trong tay lại không ngừng lại.
Đào yêu lập tức chạy trốn, sợ hãi ôm lấy thân thể nho nhỏ của bản thân: "Bây giờ tôi chỉ còn vài cái lá con trên nhánh cây nhỏ như thế này thôi, nếu bị sét đánh hai lần nữa thì chắc không còn chút bột gỗ nào luôn quá. Hừ, tôi sẽ sống thật tốt, cô đừng có mà lừa tôi đi vượt kiếp!"
Tô Vân Thiều không để ý đến cậu ta nữa, chỉ chăm chú làm hạt châu từ gỗ đào sét đánh của cô. Đào yêu và các quỷ khác chạy tới vây quanh Mễ Tư Thần hỏi này hỏi kia.
"Cô tên là gì vậy?"
"Cát Nguyệt." Tất cả những tin tức liên quan đến huyết thi cần phải được bảo mật, để phòng hờ, Mễ Tư Thần sửa lại một cái tên hoàn toàn không liên quan gì đến tên thật của bản thân mình: Cát Nguyệt.
Bởi vì sợ cô ấy không cẩn thận nói lỡ miệng, bị kẻ đứng sau mọi chuyện theo dõi, Tô Vân Thiều bảo Mễ Tư Thần tạm bỏ tên thật của mình rồi lây tạm một cái tên giả là Cát Nguyệt, chờ sau này khi mọi chuyện đã qua thì sử dụng lại tên thật của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận