Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1284: Tong Linh

Chương 1284: Tong LinhChương 1284: Tong Linh
Chương 1284: Tong Linh
Nếu như mợ không gặp được trò chơi nuôi thú cưng mang tới cảm giác an nhiên trong tâm hồn do cậu tôi sản xuất thì có lẽ bây giờ tôi đã có không có mo rồi.
Tôi choáng váng, khó hiểu hỏi: "Lúc đó mợ yếu ớt đến vậy sao?"
Lúc đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu được cảm giác khi toàn bộ bối cảnh trò chơi do một tay mình làm ra bị người ta ăn cắp, và đằng sau đứa ăn trộm còn có núi lớn trong công ty chống lưng cho, thế nên có giải thích kiểu gì cũng vô ích, cuối cùng bị tất cả những người bạn thân, đồng nghiệp và thậm chí là cả người nhà của mình nghi ngờ và xỉa xói là như thế nào.
Mỗi lần đi trên đường, mợ sẽ luôn có cảm giác những người xung quanh đang săm soi, nói xấu, mắng chửi mình là một tên ăn cắp.
Với danh tiếng và lý lịch như thế thì làm gì có công ty trong ngành nào còn dám nhận mợ vào làm nữa chứ?
Nhưng mợ tôi không muốn tiếp tục ở lại công ty đó để bị mọi người khinh bỉ, càng không muốn làm cấp dưới của kẻ đã ăn cắp sản phẩm của mình, thế nên mợ đã lựa chọn từ bỏ ngành nghề mà mình vô cùng yêu thích.
Đó là khoảng thời gian tăm tối mà mợ tôi không bao giờ muốn nhớ lại. Me tôi nói riêng với tôi: "So sánh như vay thì vẫn diễn tả được đầy đủ, nhưng con còn nhớ con vịt mà con đã từng ấp cho nở ra không?"
Đương nhiên là tôi nhớ rất rõ, dì tôi muốn dạy cho tôi rằng sinh mạng rất quý giá và yếu đuối, nên dì đã mua cho tôi vài cái trứng vịt để ấp, tôi vất vả chăm sóc chúng hơn một tháng, cuối cùng chỉ có duy nhất một con phá xác thành công.
Con vịt con lúc mới phá xác trông rất xấu, nhưng tôi lại không chê nó chút nào, thật kỳ lạ, tôi vốn là người chỉ thích cái đẹp thôi mà.
Người lớn nói với tôi rằng: "Bởi vì đó là vịt con mà Linh Linh phải vất vả lắm mới ấp ra được, là bảo bối của con đó." Mẹ tôi nói: "Nếu như có người nói rằng con vịt con mà con phải vất vả lắm mới ấp ra được là của người đó, hơn nữa còn đưa ra được rất nhiều bằng chứng chứng minh rằng nó là của người đó, rồi còn tung tin con là kẻ trộm vịt, tới cả các bạn và người thân trong gia đình cũng không tin con, thì con sẽ cảm thấy thế nào?"
"Hu hu hu..." Tôi chỉ vừa mới tưởng tượng thôi là đã rưng rưng rồi, cuối cùng vẫn không kiềm được mà òa lên, còn nghĩ lệch sang chuyện khác: "Vì sao mọi người không tin Linh Linh2 Đó rõ ràng là vịt con mà Linh Linh ấp ra mà."
Mẹ tôi: "..."
Mẹ tôi buồn cười vuốt ve đầu tôi: "Linh Linh ngoan không khóc nữa nhé, mẹ chỉ lấy ví dụ như vậy thôi, con chỉ ấp con vịt có một tháng mà đã thấy khó chịu đến vậy, mợ con phải mắt ba năm mới hoàn thành được trò chơi đó, bây giờ con đã hiểu được cảm giác đau lòng của mợ con lúc ấy chưa?"
Tôi hít hít mũi, đưa nắm đắm tay nhỏ lên trời, muốn trả thù cho mợ: "Máy người xấu đó dám bắt nạt mợ của con, con sẽ đi mách anh Đào Yêu, chúng con sẽ giúp mợ đánh người xấu."
Mẹ tôi lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng giúp tôi lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt: "Chuyện đó đã xảy ra cách đây rất lâu rồi, cậu của con cũng trả thù cho mợ con xong xuôi, bắt họ phải trả giá đắt cho những gì mà họ đã làm với mợ con, không tới lượt con ra tay đâu.”
Tôi thở dài một tiếng, trong lòng vẫn rất khó chịu vì không thể giúp được gì cho mợ, không mấy vui vẻ nói: "Cậu có tân bọn họ một trận thật đau không mẹ? Có làm mo cảm tháy rất rất hả giận không ạ?
Mẹ tôi giơ ngón tay cái lên: "Đương nhiên rồi. Người nhà họ Tô chúng ta lúc nào cũng đứng về phía gia đình mà.”
Tôi còn định hỏi kỹ thêm chút thì lại liếc thấy ba tôi đang che mặt ngồi ở bên cạnh, thế là tôi lập tức hiểu ngay.
Xem ra cậu đã dạy họ một trận nhớ đời, thảm tới mức đến ba tôi cũng không nỡ nhìn, càng không muốn nhắc lại.
Chuyện sau đó thì cũng dễ đoán ay mà.
Nhờ cái lần "anh hùng nổi giận vì mỹ nhân" đó mà dù đầu óc cậu có hơi lập dị, thích lấy tên cho người khác là "Đôn Đôn”, tính tình cũng cộc lốc, thì mợ vẫn nhất quyết gả cho cậu, rồi sinh cho tôi một người anh họ suýt bị đặt tên là Tô Thúy Thúy.
Chuyện của cặp vợ chồng này xong rồi, chúng ta chuyển qua đôi vợ chồng già khác nào.
Bà ngoại tôi tên là Ứng Oản Oản, trước kia bà ấy là một bà nội trợ. Bà nội trợ không phải là một nghề nghiệp gì tốt, có rất nhiều người vì chồng vì con vì gia đình mà chịu khổ hơn mười năm, sống cách ly với xã hội, năng lực làm việc kiếm tiền bị đánh mắt, còn phải đối diện với rất nhiều vấn đề ghê tởm như chồng ngoại tình, tình nhân tới tận nhà, mẹ chồng gây khó dễ, chồng có con riêng... cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà không một xu dính túi.
Chỉ là những vấn đề trên không có một chút dính líu nào tới bà ngoại của tôi cả.
Nhà ông bà ngoại tôi rất chan hòa, đầm ám, ba mẹ chồng của ông bà ngoại tôi cũng là những người hiểu lý lẽ, con cái hiếu thuận, tình cảm của hai ông bà cũng rất tốt, hoàn toàn không có người thứ ba, thứ tư gì, hay con riêng của ai xen vào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận