Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1053:

Chương 1053:Chương 1053:
Chuong 1053:
Ngao Kha Tam nhin bong dang rời đi của anh cả cũng có chút hối hận, nhưng cô ta cảm thấy mình không hề sai.
"Anh cả muốn làm tổn thương người em thích!”
Anh hai luôn luôn dịu dàng và bao dung với em trai, em gái của mình cũng mỉm cười, rõ ràng đang cười nhưng lại làm cho Ngao Khả Tâm cảm thấy rét run.
"Cho nên giữa một người anh cả thương yêu em từ nhỏ, với một người đàn ông em mới quen chưa đến nửa năm, em thà chọn người đến sau."
Em gái đưa ra lựa chọn như vay,cung lam cho anh ta khong thể lường trước được, không, phải nói là từ lần đầu tiên Ngao Khả Tâm lén cung nữ và hộ vệ để đi chơi, để cả tộc vất vả tìm kiếm cô ta một ngày mà cô ta không hề có chút áy náy nào, anh ta nên đoán ra được rồi.
——— Em gái đã bị chiều hư rồi.
Nhận ra được điều này, anh hai cũng vội vàng rời đi.
Hôn ước giữa tộc người cá và tộc cá voi được thiết lập từ năm trăm năm trước, việc Ngao Khả Tâm đơn phương làm trái với lời hẹn chẳng khác nào chứng minh tộc người cá đã thất tín, làm cho cả tộc người cá không dám ngắng đầu nhìn tộc cá voi và toàn bộ các hải tộc khác, anh ta phải mau chóng quay trở về bàn bạc lại với phụ vương xem nên xử lý những vấn đề liên quan như thế nào.
Nếu cả hai bên sau khi bàn bạc đều đồng ý giải trừ hôn ước thì còn dễ nói, nhưng hôm nay là chính Ngao Khả Tâm lựa chọn một con người yếu đuối mà không cần hôn ước này, tương đương với việc thừa nhận vua của tộc cá voi không bằng một con người, thẳng thắn tát một cái vào mặt cả tộc cá voi.
Anh hai rất lo lắng, sức chiến đấu của tộc người cá vốn đã yếu, hy vọng tộc cá voi sẽ không mượn cơ hội này để gây khó dễ với tộc người cá, khơi mào chiến tranh giữa hai tộc, càng hy vọng các hải tộc này sẽ không nhân cơ hội này de gây rắc rối, làm nổi lên sóng gió trong những hải tộc vốn chẳng thể hoà bình với nhau.
Anh cả và anh hai lần lượt rời đi, Ngao Khả Tâm vẫn chưa nhận ra được điều gì, cô ta chỉ cho rằng mình chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện và đã thành công thuyết phục được hai vị anh trai.
Anh cả dùng vũ lực uy hiếp, anh hai lại giảng đạo lý, hai người anh một võ một văn còn chẳng lay chuyển được tâm ý của em gái, anh ba không nghĩ mình có thể làm được điều mà hai anh mình không thể làm được, đành lặng lẽ đứng phía sau mẫu hậu, không hé răng nửa lời.
Ngao Khả Tâm cho rằng anh ba đã đồng tình với mình, cô ta chỉ nhìn về phía mẫu hậu chỉ đứng yên một bên chưa nói một câu hay tỏ bất cứ thái độ gì "Mẫu hậu, người cũng không đồng ý sao?"
Mẫu hậu hồi lâu không trả lời, sự im lặng ấy đã cho ra câu trả lời, trong mắt Ngao Khả Tâm hiện ra một tia thất vọng.
Cô ta cúi đầu, không nhìn thấy được ánh mắt thất vọng tột cùng của mẫu hậu, xen lẫn một tia thương hại lướt qua rất nhanh.
"Ngao Khả Tâm, nếu con đã nhất định phải gả cho con người, từ bỏ thân phận và trách nhiệm của công chúa tộc người cá, vậy bổn hậu tác thành cho con. Từ hôm nay trở đi, Ngao Khả Tâm đã không còn là công chúa của người cá nữa, bị tước đi dòng họ, đuổi khỏi tộc người cá, từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến tộc người cá, khi còn sống không được bước vào lãnh địa của tộc người cá nửa bước!"
Ngao Khả Tâm:!H
Cô ta muốn nói rằng cho dù mình và Cố Trường Trạch có ở bên nhau, nhưng cô ta hoàn toàn không có ý định vứt bỏ người thân và người trong tộc, nhưng chưa kịp nói thì mẫu hậu và anh ba đã rời đi rồi.
Khi bọn họ bỏ đi đã dùng thuật xuyên qua mặt đất, Ngao Khả Tâm trước nay vẫn lười biếng không chịu học thuật pháp, cho nên không biết sử dụng thuật ấy, chỉ dùng hai chân bình thường đuổi theo, có đuổi thế nào cũng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ cứ như vậy mà rời đi, từ đây rời khỏi cuộc đời của cô ta.
Khoảnh khắc ấy, cô ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, lại hình như chẳng hiểu gì cả, điều duy nhất mà cô ta dám chắc chắn là: Người thân của cô ta đã không còn cần cô ta nữa rồi.
Ngao Khả Tâm thất theu trở lại nhà họ Có, trở lại căn nhà nhỏ bé ba thế hệ, bảy người cùng chen chúc với nhau trong ba căn phòng vừa bé vừa hẹp kia, sân trước thì trồng rau, sân sau nuôi gà vịt, nuôi heo, khắp nơi đều tỏa ra thứ mùi kỳ lạ.
Tất cả diện tích trước và sau nhà cộng lại còn không lớn bằng nơi để quần áo của cô ta trong cung điện của tộc người cá.
Cô ta hối hận rồi.
Cô ta nằm ở trên giường, tự hỏi chính mình: Mình vì Cố Trường Trạch mà từ bỏ ngôi vị công chúa của tộc người cá, từ bỏ ngôi vị vương hậu của tộc cá voi, từ nay sẽ cùng anh ta sinh sống trong căn nhà nhỏ rách nát này, có đáng không?
Nhưng cô ta đã hạ quyết tâm rồi, cũng đã bị mẫu hội đuổi khỏi tộc người cá, không còn mặt mũi nào để quay về nữa, chỉ có thể cắn răng bước tiếp, cô ta cảm thấy trước khi kết hôn Cố Trường Trạch đã đối xử tốt với mình như vậy, thì sau khi kết hôn anh ta sẽ đối xử với cô ta càng tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận