Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1050:

Chương 1050:Chương 1050:
Chuong 1050:
Ngao Khả Tâm đang trong thời gian trốn nhà đi, không muốn để người trong tộc phát hiện, cũng không thể để những hải tộc khác có cơ hội báo cho người trong nhà cô ta biết, bèn hấp dẫn toàn bộ cá lại quanh bốn phía của con thuyền.
Cố Trường Trạch ra biển đã nhiều năm, nhưng trước nay chưa từng được bội thu như vậy.
Ông ta còn không có thời gian để lôi sách ra xem, càng không có thời gian luyện tập mấy câu khẩu quyết và thủ quyết kỳ lạ nữa, chất hết số cá mắc lưới lên thuyền, đến khi phát hiện ra thuyền đã chìm quá sâu trong nước, ông ta lại vội vàng thả bớt một phần cá xuống biển.
Ngao Khả Tâm thấy thế thì rất kinh ngạc,"Không phải càng nhiều cá càng tốt sao?"
"Quá nhiều cá sẽ có thể bị lật thuyền, rất nguy hiểm." Cố Trường Trạch bận lên bận xuống, mãi đến khi ông ta thả được khoảng một nửa số cá đã bắt được, mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Thấy Ngao Khả Tâm vẫn có vẻ chưa hiểu gì, Cố Trường Trạch bèn giải thích,"Chiếc thuyền này chỉ có thể chứa được nhiều nhất là một trăm con cá, mà hiện tại tôi đã thả hơn hai trăm, thậm chí ba - bốn trăm con cá, nếu không thả bằng ấy cô cảm thấy chúng ta còn có thể trở về sao?" "Vì sao lại không thể?" Ngao Khả Tâm thật sự không hiểu.
Khi ấy, Cố Trường Trạch cùng lắm chỉ cảm thấy Ngao Khả Tâm không rành chuyện đời, có chút không hiểu được lẽ thường, nhưng cho dù có nghĩ thế nào ông ta cũng không thể tưởng tượng được cô gái xinh đẹp bên cạnh mình căn bản không phải là người.
Bắt được quá nhiều cá, ông ta cũng không muốn ngồi giữa đống cá nói chuyện nên đã đưa cá về nhà trước, sau đó mới dẫn Ngao Khả Tâm đến bên một dòng suối nhỏ.
Ông ta dùng lá cây làm thành một con thuyền nhỏ, thả trên mặt nước, lại tìm thêm rất nhiều viên đá để lên trên chiếc thuyền lá, cho đến khi chiếc thuyền lá nhỏ không chịu nổi sức nặng của những viên đá mà hoàn toàn chìm vào trong nước, cả thuyền nhỏ và đá điều biến mat không thấy bóng dáng nữa.
Ngao Khả Tâm đã hiểu.
Cô ta biết con người và người cá không giống nhau, không thể hô hấp và sinh sống ở trong nước, không cần phải hỏi han gì nhiều nữa, sau này cô ta càng cần phải chú ý hơn.
Nhưng hải tộc được thả ra hôm nay chắc chắn sẽ chạy về báo tin cho tộc người cá, cô ta lo lắng người nhà sẽ đến đây bắt cô ta quay về.
Nhưng sự thật khác xa với tưởng tượng của cô ta, trong lúc cô ta lo lắng và chờ đợi, phụ vương, mẫu hậu, các anh trai và cả cung nữ cùng hộ vệ của cô ta, không có một người trong tộc nào tới tìm cô ta, dường như họ hoàn toàn không biết cô ta đang ở đây.
Tâm trạng của Ngao Khả Tâm lập tức trở nên phức tạp.
Cô ta không muốn bị người nhà bắt trở về, bị ép học mấy thứ mà cô ta không thích, nhưng thực sự không có một người nào trong tộc tới tìm cô ta, lại khiến cho cô ta càng thấy mình không còn là cô công chúa được nuông chiều nữa, không còn được yêu thương nữa.
Cô ta cảm thấy bản thân mình đã bị bỏ rơi.
Nếu để Tô Vân Thiều nói, đây chính là: rảnh rỗi sinh nông nỗi.
"Sau này tôi mới biết được, không phải phụ vương và mẫu hậu không biết tôi ở đâu, chỉ là họ cảm thấy trước kia đã gò ép tôi quá chặt chẽ, cảm thấy nên để tôi trải nghiệm một số việc, để trở nên trưởng thành hơn một chút, cho nên mới mặc kệ tôi sống chung với loài người." Ngao Khả Tâm cảm động nói.
Cố gia thôn là một thôn nửa làm nông nửa đánh cá, đàn ông đánh cá, phụ nữ làm nông, trẻ nhỏ sẽ theo người lớn nhặt lúa rơi trong mùa thu hoạch, còn những đứa trẻ lớn hơn một chút sẽ lên núi cắt cỏ về cho heo ăn.
Cô ta chính là người khác biệt duy nhất trong thôn, không làm ruộng cùng những người phụ nữ khác, cũng không ở nhà chăm con như những người phụ nữ khác, khi thời tiết tốt cô ta sẽ ra biển đánh cá với Cố Trường Trạch, khi thời tiết xấu cô ta sẽ đi theo Cố Trường Trạch tới bờ sông mò ốc nước ngọt, bắt cá chạch.
Những người còn lại trong nhà đều có thể làm việc đồng áng, Cố Trường Trạch là ngoại lệ duy nhất.
Ngao Khả Tâm không hiểu, hỏi ông ta: "Vì sao anh không cần trồng trọt?"
"Vì tôi là người duy nhất trong nhà được đi học." Cố Trường Trạch nói,"Nếu có thể thông qua khoa cử mà thi đậu Trạng Nguyên, rồi ra làm quan, đó chính là một việc lớn làm rạng rỡ tổ tiên, nhưng vì tôi kiên quyết muốn giảm bớt gánh nặng trong nhà, lại đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học tập nên mới có thể ra biển đánh bắt cá."
Ngao Khả Tâm không hiểu khoa cử là gì, cảm thấy những cuốn sách Cố Trường Trạch đọc khi đánh cá không liên quan gì đến khoa cử, bởi vì những khẩu quyết và thủ quyết kỳ quái mà ông ta học có chút giống với những gì cô ta đã học.
—— Thứ Cố Trường Trạch học chính là thuật pháp.
Nhưng cô ta không vạch trần ông ta, chỉ đi theo Cố Trường Trạch quan sát ông ta học tập, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu.
Chữ của tộc người cá sử dụng khác với chữ loài người dùng.
Cố Trường Trạch cũng không hỏi cô ta vì sao xuất thân trong gia đình giàu có lại không biết chữ, ông ta vừa học vừa dạy cô ta đọc sách viết chữ, hai người cùng nhau luyện tập mấy thứ khẩu quyết và thủ quyết kỳ lạ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận