Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 724:

Chương 724:Chương 724:
Chương 724:
May mắn bùa này phát ra ánh lửa màu đỏ cam chứ không phải màu xanh lam, nếu bị người trong thôn nhìn thấy sẽ tưởng là quỷ lửa.
Vân Tiêu thò cái đầu nhỏ ra: "Vân Vân, tôi nghe không hiểu."
Vân Đình nghe mà đầu choáng váng: "Năng lực ke chuyện xưa của ông lão kia thật sự quá kém, đông một búa tây một búa, em cũng nghe không hiểu."
Tô Vân Thiều: "Chuyện đã hơn bốn trăm năm rồi, năm đó cả thôn trang cũng không có mấy người đọc sách, chuyện không có ghi chép lại trên giấy, chuyện qua lời kể của một người sẽ mang theo cam nhan va goc nhin chu duan của người đó, cảm thấy tốt thì khen vài câu, còn ghét thì nói đến điểm xấu nhất, cũng không thể trách được."
Nguyễn Mai bay ra từ trong vòng tay gỗ hòe,"Đại nhân, nơi này thật sự rất kỳ quái, nhiều hộ gia đình như vậy vì sao không có một con quỷ, khiến cho tôi muốn tìm mấy chị em hỏi một chút chuyện cũng không được..."
Nói được một nửa, Nguyễn Mai nhìn thấy xa xa có một con quỷ đang ngồi ở trên giếng cổ ngắng đầu ngắm trăng, cô ấy vèo một cái lướt qua Tô Vân Thiều bay tới,'Này người chị em ơi, tôi hỏi thăm cô một chuyện nhat”
Thoạt nhìn quỷ hồn kia chỉ mới chín hoặc mười tuổi, tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể thoáng thấy được dáng vẻ xinh đẹp sau khi trưởng thành rồi.
"Hít - - Nguyễn Mai hít hà một hơi, đỏ mặt che miệng lùi lại,"Em gái, em cũng thật là đẹp quá đi Em chính là em gái trong mộng của chị!"
Em gái cong mắt cười: "Chị muốn hỏi gì vậy?"
"A." Nguyễn Mai nhớ tới chuyện chính, "Em gái, tại sao trong thôn Cổ không có mấy con quỷ khác?"
"Bởi vì bọn họ đều bị em ăn hết rồi." Em gái nhếch miệng cười, hàm răng trắng tỉnh dưới ánh trăng lạnh lẽo lộ ra vẻ âm trầm lạnh lùng, giống như mở ra một cái miệng rộng vô hình muốn lấy mạng Nguyễn Mai.
"Nói bậy bạ gì đó!" Nguyễn Mai vỗ một cái lên đầu em gái, trong nháy mắt đã đánh tan bầu không khí khủng bố,"Nếu người sinh ra ở đây không có một ai đi trở về địa phủ, âm sai không lên bắt em thì thật kỳ quái."
Em gái tức giận phồng khuôn mặt nhỏ nhắn,"Em nói nghiêm túc đấy."
Nguyễn Mai chống nạnh giận dữ: "Chị cũng nghiêm túc đáy!"
Em gái nhỏ: "..." Lần đầu tiên cảm thấy buồn rau vì không biết phải làm thế nào để quỷ tin sự hung tàn của mình.
Nghe con quỷ kia nói chuyện với Nguyễn Mai, lại nhìn cô gái kia mặc đồ cổ trang, trong lòng Tô Vân Thiều có một suy đoán. Tuy rằng tuổi không đúng lắm, cô vẫn thử gọi một tiếng: "Thiện Nhi?"
Cô bé quay đầu lại, mặt như tranh vẽ, ngây thơ đáng yêu: "Chị gọi em à?"
Câu trả lời của cô bé khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, thật sự là tuổi tác và dáng vẻ hiện tại của Thiện Nhi so với khi chết hoàn toàn không khớp, mà quỷ hồn thì vẫn luôn giữ dáng vẻ khi chết.
Trừ phi Thiện Nhi này và Thiện Nhi hơn bốn trăm năm trước không phải cùng một con quỷ, chỉ là cùng tên.
Nguyễn Mai tiến đến trước mặt Thiện Nhi,"Cô bé thật sự là Thiện Nhi sao? Thiện trong thiện lương? Em có một em trai tên Lương Nhi không?"
"Em biết chị đang hỏi cái gì, em chính là Thiện Nhi kia." Thiện Nhị vỗ võ làn váy đứng dậy, giam lên thành giếng cổ,"Chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên em mới biến thành bộ dạng này mà thôi."
Mọi người: "..."
Tô Vân Thiều bắt được một con cổ trùng kỳ lạ thì chính là Cổ Thần mà thôn Cổ chờ đợi hơn bốn trăm năm, trở về nghe kể một câu chuyện xưa rồi đi ra ngoài tìm một cái giếng cổ liền tìm được quỷ hồn là đương sự hơn bốn trăm năm trước, cái này có thể nói là vận khí bùng nổ làm ban giám khảo đang xem trực tiếp đều phải trợn mắt há mồm.
Cố Trạch nhíu mày, có phải vận khí của cô gái này quá tốt rồi không?
Chỉ là ôm ý nghĩ thăm dò cũng không khó khăn Tô Vân Thiều cũng kinh hãi,"... Cơ thể của em co lại không ít nha.”
"Chị là người đầu tiên không cần em giải thích nhiều đã tin em chính là Thiện Nhi." Cô bé đi tới bên người Tô Vân Thiều, tò mò đánh giá,"Chị dễ dàng tin tưởng quỷ như vậy cũng không tốt đâu, dễ bị lừa đó."
Tô thiên sư lần đầu tiên nghe nói mình dễ bị lừa, sờ đầu Thiện Nhi cười nói: "Vậy Thiện Nhi có lừa chị không?” Ánh mắt của cô bé thoáng hoảng hốt, nhớ lại dáng vẻ ôn nhu vừa rồi khi Tô Vân Thiều cúi người xuống kiên nhẫn nói chuyện với mình, chẳng biết vì sao lại giống với hình ảnh của mẹ.
Thời gian hơn bốn trăm năm thật sự quá dài, cô bé cũng không nhớ rõ mẹ mình đã từng trông như thế nào, làm sao có thể giống nhau được?
Thiện Nhi cười nhạo chính mình si tâm vọng tưởng, lại tham luyến một phần ôn nhu vốn không nên có được này, nghiêm túc mà hứa hẹn: "Không đâu, Thiện Nhi sẽ không lừa gạt chị đâu.”
Tô Vân Thiều: "Xin chào Thiện Nhi, lần đầu gặp mặt, chị là Tô Vân Thiều, một thiên sư gà mờ." Nghe cô tự giới thiệu, Thiện Nhi đã lui về phía sau hai bước, làm ra tư thế hành lễ chính thức: "Chào chị Vân Thiều, lần đầu gặp mặt, em là Điền Thiện Nhi, một Quỷ Vương gà mờ."
Nguyễn Mai: "..."
Vân Tiêu, Vân Đình, Đào Yêu:
Mọi người xem phát sóng trực tiếp: ",.' Hai người này thật sự là một người dám nói một người dám trả lời, thiên tài khiêm tốn là gà mờ, Quỷ Vương cũng khiêm tốn là gà mờ, vậy để cho gà mờ chân chính nói cái gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận