Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1015:

Chương 1015:Chương 1015:
Chuong 1015:
Tiếng người ở bến tàu càng lúc càng to, không biết là đang làm cái gì. Thuận theo hướng gió thổi tới, cô ta có thể ngửi thấy được mùi hương của nến, ngoài ra còn có tiếng u u phát ra từ chiếc thuyền mà cha lái.
Tiểu Tiểu thật sự rất tò mò, vì vậy đã đây cửa đi ra ngoài.
Thuyền của cha cô ta vừa mới khởi động, cách bờ biển không xa lắm. Trên chiếc thuyền đó có ba người, một trong số đó chính là thôn trưởng, đứng bên cạnh thôn trưởng còn có hai đứa bé, một nam một nữ.
Bé trai kia thường xuyên cho nhà cô lạc khô, khoai lang khô, thậm chí còn mang trái cây ngọt cho cô ta, chỉ có điều nó quá xấu, hơn nữa lại còn hơi đen.
Mỗi lần như vậy, cô ta đều sẽ cầm lấy thức ăn, sau đó lại không chút lưu tình nào mà đuổi cậu ta đi. Dù sao thì lần sau cậu ta vẫn sẽ tung tăng chạy tới tiếp tục cho cô ta đồ ăn, cho dù thái độ không tốt cũng không sao, còn nếu thái độ tốt một chút thì có muốn nắm tay cũng không được.
Ngày hôm qua, bé gái kia không mang theo gì lại muốn chơi búp bê với cô liền bị cô đây một cái. Mông bị đập xuống đất liền khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem trông vô cùng khó coi.
Tiểu Tiểu không biết cha và thôn trưởng muốn đem hai đứa trẻ kia đi đâu, chỉ tưởng rằng hai đứa trẻ kia được bọn họ đưa vào đất liền chơi. Cô ta liền nhìn bằng ánh mắt trông mong, đồng thời cũng vô cùng ngưỡng mộ, tham nghĩ đợi lát nữa cha cô ta quay về sẽ làm nũng xem có thể vào đất liền một chuyến được không.
Từ nhỏ cô ta đã sống trên đảo, chưa từng được đi ra bên ngoài.
Rất nhanh, Tiểu Tiểu đã nhìn thấy mẹ mình.
Mẹ và những thôn dân không nhìn rõ mặt đang quỳ trên bến cảng, bọn họ hướng theo chiếc thuyền đang rời đi. Bên trên bến cảng còn bày đầy những chiếc bàn dài, trên bàn chất đầy những món đồ ăn vặt mà Tiểu Tiểu thèm ăn. "Oal Cái đầu heo thật lớn." Tiểu Tiểu thèm đến mức cho ngón tay vào miệng mút.
Cuộc sống hàng ngày trên đảo Trường Thọ hoàn toàn không quá trù phú. Chỉ mỗi dịp Tết đến thì mỗi một hộ gia đình mới giết heo, vì vậy Tiểu Tiểu cũng rất ít được ăn thịt. Bởi vì sống cạnh bờ biển nên đương nhiên sẽ có hải sản, chỉ là mùi vị của hải sản và thịt không giống nhau, hơn nữa mùi vị của thịt gà lại khác hoàn toàn thịt heo. Nếu lựa chọn thì cô bé vẫn thích thịt heo hơn.
Tiểu Tiểu thèm ăn thịt kho tàu, vậy nên lúc này trong mắt cô bé chỉ toàn là hình ảnh của cái đầu heo kia, cô bé sớm đã quên mắt những lời mẹ dặn, chỉ dốc sức chạy về hướng bến cảng.
Vóc dáng nhỏ bé, bước chân cũng ngắn, mới chạy được một đoạn liền nhìn thấy thuyền của cha dừng lại, còn trưởng thôn mỗi tay xách một đứa trẻ ném xuống biển. Cùng lúc này, những người đang quỳ trên bến cảng đồng loạt giơ tay hô lớn: "Tế Thần Biển! Mời Thần Biển nhận lấy tế phẩm!"
Tiểu Tiểu: II
Đồng tử của cô bé chắn động, chân trái vướng vào chân phải mà ngã khuy xuống đắt.
Trong mắt của Tiểu Tiểu, trưởng thôn là người sống thọ nhất, thông minh nhất và cũng là người hòa ái nhất của thôn Trường Thọ. Nếu cô ta làm sai điều gì, bị cha mẹ đánh mắng liền chạy đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn sẽ ôm cô ta, nói chuyện với cô ta còn cho cô ta ăn kẹo. Nhưng cũng chính vị trưởng thôn trông có vẻ hòa ái ay lại ném hai đứa trẻ kia xuống biển.
Bởi vì sống cạnh bờ biển nên từ khi còn nhỏ cha mẹ đã dặn dò cô ta không được lại gần bến cảng, nếu rơi xuống biển sẽ bị chết đuối. Vậy nên cô ta biết rõ hai đứa trẻ kia sau khi bị ném xuống biển sẽ chết.
Chết là gì đây?
Tiểu Tiểu chưa từng nhìn thấy người chết, càng không nói đến những người chết đuối. Nhưng cô ta đã từng nhìn thấy mẹ giết gà, trên cổ gà cắt một đường để máu chảy ra, sau khi vặt sạch lông thì co the nau an.
Hai đứa trẻ kia cũng sẽ bị giống như vậy hay sao? Bị người ta cắt một dao trên cổ, rút hết toàn bộ máu trong người, sau đó lại bị lột sạch quân áo, cuối cùng đặt vào đĩa bị người ta ăn sạch?
Tiểu Tiểu bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, cả người ngơ ngác ngồi im trên mặt đất, tựa như hồn phách bên trong người cô ta đã rời khỏi cơ thê.
Cô ta nhìn thấy cha lái thuyền chở thôn trưởng trở về, cũng nhìn thấy thôn dân chia đồ ăn trên những chiếc bàn đặt ở bến cảng, hơn nữa còn nhìn thấy sau khi mẹ phát hiện ra cô ta thì đã chạy về.
"Tiểu Tiểu, sao con lại ở đây? Anh trai con đâu?” Khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy người mẹ vô cùng thân quen kia bỗng chốc trở nên vô cùng xa lạ.
Đêm đó, Tiểu Tiểu liền sốt cao.
Trong giấc mơ của cô ta, cảnh tượng hai đứa bé kia bị ném xuống bien lại lần nữa lặp lại. Lúc đầu vẫn là hai đứa bé kia, nhưng cảnh tượng cuối cùng lại biến thành cô ta là người bị ném xuống biển.
Cô ta vô cùng sợ hãi, không ngừng nói năng lung tung.
"Đừng ném con mà, con rất ngoan, đừng ăn con hu hu hưu...”
Mẹ thức nguyên đêm chăm sóc Tiểu Tiểu, bà ta vẫn luôn ngồi cạnh giường thay khăn lạnh đắp lên trán cho cô ta. Cả cha mà anh trai cũng chỉ đến một lần, đáng tiếc bọn họ đến không phải để thăm cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận