Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1119:

Chương 1119:Chương 1119:
Chuong 1119:
Tô Van Thiều biết bút lông chọn đại mạo hiểm là không muốn trả lời vấn đề của cô, cô tri kỷ mà suy nghĩ cho bút lông: "Cậu đều có thể biểu diễn nứt ra, xẻ bút lông thành hai, thì cũng có thể múa ba lê đấy, cố lên!"
Trừ khi bút lông đầu hàng và chọn nói lời thật lòng, cô sẽ không chủ động giao quyền nói thật cho nó, ai biểu nhãi con này không trung thực cơ chứ.
Tô Vân Thiều nắm chặt nắm đấm, ra dấu cổ vũ, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Bút lông:!!I Bút lông đời trước, đời này, kiếp sau trên dưới tám trăm đời đều chưa từng gặp loại chuyện không nói nên lời này, lại có con người muốn bút lông xẻ mình ra múa ba lê nữa chứ!
Nếu không phải nó không thể nói chuyện, tuyệt đối phải mắng mười bảy mười tám câu thô tục không ngừng nghỉ.
Bút lông thật sự không chịu nỗi loại ủy khuất này, cho dù không thể nói chuyện, cũng muốn thông qua phương thức khác phát tiết một chút loại cảm giác nghẹn khuất khó có thể nói rõ này.
Nó khống chế thân bút, ở trên không trung viết xuống một hàng chữ to: Cô còn là người sao?!
Để không gây hiểu lầm, ngay cả dấu cham câu nó cũng không bỏ sót, một dấu chấm hỏi lớn cùng dấu chấm than khiến mọi người thán phục không thôi: Đây thật đúng là một cây bút lông thông minhl
Tô Vân Thiều cười tủm tỉm, giống như một chút cũng không nhận ra mình bị mắng, còn cười trả lời: "Tớ có phải người hay không, cậu không phải rất rõ ràng sao?"
Bút lông: ".."Mẹ kiếp! Không ngờ lại thual
Đã chơi một trò chơi thì phải sẵn sàng thừa nhận chịu thua, trước đó quy tắc đã được định ra, nếu ngay từ đầu nó đã đồng ý chơi trò chơi, đã nói rõ nó đã đồng ý quy tắc của trò chơi thì không thể bởi vì đối phương hiện tại đưa ra yêu cầu mình không thể thực hiện mà bỏ chạy giữa đường được.
Vậy thì sẽ bị người ta nói là: Mẹ nó, có phải cậu không chơi nỗi?!
Bút lông không muốn trở thành một cây bút chơi không nổi, đành phải nhéo mũi thừa nhận, mặc dù nó biết múa ba lê như thế nào nhưng muốn cho nó đem chính mình chẻ thành một cái đầu bút hai tay hai chân mà múa ba lê thì quả thật đúng là không được tự nhiên.
Từ khi Tô Vân Thiều đưa ra yêu cầu này đến nay, đã qua thời gian khá dài.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi vì lý do kì lạ là muốn xem bút lông múa ba lê, nhưng cứ chờ như vậy chính là lãng phí thời gian.
Những học sinh khác có ý nghĩ cứ chờ đến bình minh là sẽ kết thúc chuyện này, cũng không ngại lãng phí thời gian chờ một chút, ít nhất là trong quá trình chơi trò chơi bọn họ đều được an toàn.
Tô Vân Thiều lại biết Cao Nhiên ở bên kia đang chờ kết quả của cô, không thể cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy.
"Thế nào? Cậu quyết định xong chưa?”
Bút lông tức giận lắc lư thân bút, ngòi bút hướng xuống không ngừng nhỏ mực, từng giọt từng giọt rơi xuống gạch, biến thành từng chấm tròn nhỏ phẫn nộ. Đột nhiên, bút lông linh quang chợt lóe, dùng mực nước vẽ tranh trên gạch, dựa theo trình tự vẽ của nó mà xem tiếp, không kém nhiều lắm chính là một bức tranh một người nho nhỏ như que diêm đang múa ba lê.
Thành thật mà nói, kỳ thật cũng không giống yêu cầu của Tô Vân Thiều, nhưng lúc trước chiếc chuông và những thứ khác chúng nó không trả lời được thì cô cũng đã đổi qua vấn đề đơn giản hơn, không thể làm khó bút lông quá rõ ràng được, lại khiến cho nó nỗ tung, trực tiếp bỏ gánh không làm, vậy thì hoàn toàn không có lông dê để nhỏ.
Giữ vững quan niệm đi đường dài, Tô Vân Thiều miễn cưỡng gật đầu: "Miễn cưỡng coi như cho cậu qua cửa, tiếp tục đi."
Bút lông: ". ." Chính nó cũng biết mình thật sự đã lỡ lời, không đáp ứng được yêu cầu, cũng không phản bác, tiếp tục suy nghĩ tiếp theo nên hồ ai.
Lại một vòng của trò ném khăn tay bắt đầu.
Bút lông vốn định bắt những người khác, sau ngẫm lại vẫn không cam lòng, vòng một vòng về sau tiếp tục ném ở phía sau Tô Vân Thiều, sau đó lại bị Tô Vân Thiều bắt được, lần này khoảng cách chạy ra ngoài vẻn vẹn chỉ nhiều hơn lần trước một người.
Không làm hại đến tiết mục biểu diễn của Tô Vân Thiều, nhưng so với lần trước tiến bộ hơn một chút, bút lông cảm thấy còn có chỗ để cải thiện, trong lòng không nổi giận như vậy nữa.
Nó đem ngòi bút hướng về chỗ đại mạo hiểm, kiên quyết không chọn lời thật lòng, nó nghĩ loại chuyện như múa ba lê này đều đã nghĩ qua rồi còn có thể có ý nghĩ phi nhân tính hơn nữa sao?
Sự thật chứng minh luôn có cách làm khó bút lông.
Tô Vân Thiều nói: "Tớ cũng không muốn làm khó cậu, cậu liền hát một khúc cho mọi người nghe đi.”
Bút lông:2?!
Múa ba lê còn có thể dùng phương thức vẽ tranh để lừa dối qua cửa, còn ca hát thì phải dựa vào lời nói, cũng không thể dựa vào việc viết ra một đoạn nhạc mà có thể qua ải? Vấn đề là nó không thể nói chuyện được!
Mấy nam nữ sinh còn nhớ kỹ không thể nói lời quá kì quái, nhưng cảnh tượng trước mặt thật sự rất buồn cười, từng người đều cúi đầu che miệng, nhún vai, một bộ dáng muốn cười lại không dám CƯỜI.
Bạn cần đăng nhập để bình luận